Thập Niên 90: Xuyên Thành Vợ Trước Xinh Đẹp Của Đại Lão Niên Đại Văn
Chương 29:
Hàn Đông
18/08/2024
Thẩm Việt thần sắc nhàn nhạt, lạnh nhạt nói: "Tôi không muốn đi."
Trước kia ngược lại không sao cả, dù sao không cha không mẹ, đánh nhau đến chết còn có thể đi xuống gặp bà sớm một chút.
Nhưng...
Khóe mắt của anh liếc mắt nhìn Đường Thư đang đọc sách phơi nắng trong sân, mấy ngày nay ở chung khiến anh an tâm.
Đứa nhỏ cũng sắp ra đời, anh từ nhỏ đến lớn không cha không mẹ, đã chịu đủ rồi, anh không muốn đứa nhỏ vừa sinh ra đã phải chịu loại khổ này.
Nghiêm Hạo sốt ruột trong lòng, giơ ngón tay cái và ngón trỏ, làm ra tư thế "tám": "Lão Phạm nói chỉ cần anh giải quyết xong cục diện rối rắm của Triệu Tứ, liền cho anh con số này, hay là nhận vụ này đi?"
Ở trấn nhỏ tiền lương chỉ một hai trăm này, lão Phạm ra giá là tám trăm, quả thật rất hấp dẫn.
Nghĩ đến đứa nhỏ sắp sinh ra, quả thật cần dùng tiền.
Thẩm Việt mím môi: "Được, đêm nay tôi trở về."
Nghiêm Hạo thở phào nhẹ nhõm, nhìn thoáng qua trong sân rồi nói: "Vậy chiều nay tôi qua đón anh?"
"Ừm."
Người vừa đi, Thẩm Việt liền đóng cửa lại, quay người lại liền phát hiện Đường Thư đang nhìn anh, sau đó ánh mắt nghiêm túc nói với anh: "Chúng ta đúng là rất cần tiền, nhưng tiền không sạch sẽ chúng ta cũng không cần."
Đường Thư mơ hồ đoán được Thẩm Việt đại khái là giúp người ta trông những nơi hỗn tạp như hộp đêm, nơi long xà hỗn tạp kia, đánh nhau ẩu đả thường xuyên phát sinh, chớ nói chi là âm thầm còn có một số giao dịch dơ bẩn.
Cho dù là đời sau, trị an xã hội tốt hơn gấp mười gấp trăm lần so với hiện tại, nhưng giao dịch không thể lộ ra ngoài ánh sáng vẫn thường xuyên xảy ra.
Ai mà không muốn kiếm tiền? Nhưng cũng phải kiếm được tiền có mạng tiêu mới được, chuyện chạm đến ranh giới cuối cùng thì không thể đụng vào.
Thẩm Việt không nói chuyện, Đường Thư buồn bực bổ sung: "Cùng lắm thì chúng ta mở một sạp nhỏ bán bánh bao, luôn có thể kiếm được tiền."
Buổi sáng lúc làm bánh bao cô đã muốn nói, cô có thể làm chút điểm tâm như bánh bao, Thẩm Việt phụ trách mang đi bày quán bán.
Tuy rằng kiếm được ít, nhưng ít nhất kiếm được tiền sạch sẽ.
Thần sắc Thẩm Việt trong nháy mắt hòa hoãn một ít, "ừm" một tiếng, thản nhiên nói: "Sạch sẽ, cô đừng nghĩ quá nhiều."
Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "Có thể phải ra ngoài hai ngày, có việc cô tìm thím Lưu giúp đỡ, chờ tôi trở về lại đi mua quần áo."
*
Đường Thư ăn cơm trưa xong thì ngủ trưa, lúc thức dậy đã bốn giờ chiều, trong nồi phòng bếp đã nấu xong cơm, còn hấp một con cá.
Ngoài ra còn để chút tiền lẻ trên bàn ăn trong phòng khách, đếm một chút, đại khái tám chín mươi đồng tiền.
Xem ra, Thẩm Việt đã ra ngoài rồi.
Nhưng Đường Thư còn chưa đói, ra ngoài đi bộ một vòng mới về nhà ăn cơm tối, vừa mới dọn cơm xong, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Đường Thư buông đũa xuống, chậm rãi đi ra ngoài, vừa mở cửa ra liền thấy Hổ Tử nhà thím Lưu thò đầu ra nhìn: "Chị dâu, chị còn bánh bao thịt không?"
Chỉ thấy thằng bé buồn rầu gãi gãi đầu, ấp úng nói: "Đồ ăn mẹ em làm thật sự là quá khó ăn, chị có thể bán cho em mấy cái bánh bao không?"
Trước kia ngược lại không sao cả, dù sao không cha không mẹ, đánh nhau đến chết còn có thể đi xuống gặp bà sớm một chút.
Nhưng...
Khóe mắt của anh liếc mắt nhìn Đường Thư đang đọc sách phơi nắng trong sân, mấy ngày nay ở chung khiến anh an tâm.
Đứa nhỏ cũng sắp ra đời, anh từ nhỏ đến lớn không cha không mẹ, đã chịu đủ rồi, anh không muốn đứa nhỏ vừa sinh ra đã phải chịu loại khổ này.
Nghiêm Hạo sốt ruột trong lòng, giơ ngón tay cái và ngón trỏ, làm ra tư thế "tám": "Lão Phạm nói chỉ cần anh giải quyết xong cục diện rối rắm của Triệu Tứ, liền cho anh con số này, hay là nhận vụ này đi?"
Ở trấn nhỏ tiền lương chỉ một hai trăm này, lão Phạm ra giá là tám trăm, quả thật rất hấp dẫn.
Nghĩ đến đứa nhỏ sắp sinh ra, quả thật cần dùng tiền.
Thẩm Việt mím môi: "Được, đêm nay tôi trở về."
Nghiêm Hạo thở phào nhẹ nhõm, nhìn thoáng qua trong sân rồi nói: "Vậy chiều nay tôi qua đón anh?"
"Ừm."
Người vừa đi, Thẩm Việt liền đóng cửa lại, quay người lại liền phát hiện Đường Thư đang nhìn anh, sau đó ánh mắt nghiêm túc nói với anh: "Chúng ta đúng là rất cần tiền, nhưng tiền không sạch sẽ chúng ta cũng không cần."
Đường Thư mơ hồ đoán được Thẩm Việt đại khái là giúp người ta trông những nơi hỗn tạp như hộp đêm, nơi long xà hỗn tạp kia, đánh nhau ẩu đả thường xuyên phát sinh, chớ nói chi là âm thầm còn có một số giao dịch dơ bẩn.
Cho dù là đời sau, trị an xã hội tốt hơn gấp mười gấp trăm lần so với hiện tại, nhưng giao dịch không thể lộ ra ngoài ánh sáng vẫn thường xuyên xảy ra.
Ai mà không muốn kiếm tiền? Nhưng cũng phải kiếm được tiền có mạng tiêu mới được, chuyện chạm đến ranh giới cuối cùng thì không thể đụng vào.
Thẩm Việt không nói chuyện, Đường Thư buồn bực bổ sung: "Cùng lắm thì chúng ta mở một sạp nhỏ bán bánh bao, luôn có thể kiếm được tiền."
Buổi sáng lúc làm bánh bao cô đã muốn nói, cô có thể làm chút điểm tâm như bánh bao, Thẩm Việt phụ trách mang đi bày quán bán.
Tuy rằng kiếm được ít, nhưng ít nhất kiếm được tiền sạch sẽ.
Thần sắc Thẩm Việt trong nháy mắt hòa hoãn một ít, "ừm" một tiếng, thản nhiên nói: "Sạch sẽ, cô đừng nghĩ quá nhiều."
Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "Có thể phải ra ngoài hai ngày, có việc cô tìm thím Lưu giúp đỡ, chờ tôi trở về lại đi mua quần áo."
*
Đường Thư ăn cơm trưa xong thì ngủ trưa, lúc thức dậy đã bốn giờ chiều, trong nồi phòng bếp đã nấu xong cơm, còn hấp một con cá.
Ngoài ra còn để chút tiền lẻ trên bàn ăn trong phòng khách, đếm một chút, đại khái tám chín mươi đồng tiền.
Xem ra, Thẩm Việt đã ra ngoài rồi.
Nhưng Đường Thư còn chưa đói, ra ngoài đi bộ một vòng mới về nhà ăn cơm tối, vừa mới dọn cơm xong, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Đường Thư buông đũa xuống, chậm rãi đi ra ngoài, vừa mở cửa ra liền thấy Hổ Tử nhà thím Lưu thò đầu ra nhìn: "Chị dâu, chị còn bánh bao thịt không?"
Chỉ thấy thằng bé buồn rầu gãi gãi đầu, ấp úng nói: "Đồ ăn mẹ em làm thật sự là quá khó ăn, chị có thể bán cho em mấy cái bánh bao không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.