Thập Niên 90: Xuyên Thành Vợ Trước Xinh Đẹp Của Đại Lão Niên Đại Văn
Chương 31:
Hàn Đông
18/08/2024
Đường Thư cầm đũa và bát cho Hổ Tử, cũng ngồi xuống theo: "Đây là Thẩm Việt làm."
Đoán chừng Thẩm Việt sợ cô không biết nấu cơm nên mới có thể chuẩn bị cho cô.
Hổ Tử ngẩn người, vẻ mặt có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Hả? Là anh em nấu à? Vậy hẳn là rất ngon."
Nghĩ nghĩ, lại cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Vậy, những cái bánh bao kia..."
Đường Thư cầm lấy bát cơm của mình, gắp một miếng thịt cá nhỏ bỏ vào trong miệng, cười nói: "Bánh bao là chị và Thẩm Việt làm, thế nào? Có ngon không?"
Hổ Tử mang vẻ mặt khoa trương tán dương: "Ngon, đương nhiên ngon, cả ngày này em đều nhớ đến bánh bao nhà chị đấy!"
"Là bánh bao thịt ngon nhất em từng ăn!"
Nếu không phải cái bánh bao này chỉ có mấy cái, ngày mai nó nhất định sẽ mang hai cái cho bạn cùng bàn của nó nếm thử!
Đường Thư lại đặt một cái bánh bao nhân thịt vào bát của nó, dặn dò: "Ăn ngon thì ăn thêm hai cái, nhưng cũng không thể ăn quá no, còn lại em có thể cầm về nhà, ngày mai làm bữa sáng."
Đường Thư nhớ nhà thím Lưu còn có một cái tủ lạnh, bánh bao cho bọn họ còn có chỗ bảo quản. Vừa rồi Hổ Tử nói cha nó là người chạy hàng vận chuyển, nghĩ nghĩ, ở niên đại này người vận chuyển hàng quả thật kiếm được không ít.
Chắc Hổ Tử không nói dối, số tiền đó chắc là tiền tiêu vặt mà nó tích cóp được.
Hổ Tử ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Đường Thư: "Không không không, nếu mẹ em biết, chắc chắn sẽ đánh gãy chân của em mất."
Trước đây nó chưa từng tiếp xúc với Đường Thư, sau khi cô chuyển vào nhà Thẩm Việt thì không ra ngoài, có đôi khi trên đường tan học nó sẽ gặp cô, nhưng có mấy lần nó gọi cô là chị dâu, đối phương cũng chỉ liếc nó một cái, sau đó liền bỏ đi.
Nếu không phải sáng nay nghe thấy cô khen mình là một đứa bé ngoan nhanh mồm nhanh miệng, nó cũng không dám tùy tiện chạy tới xin ăn.
Nhìn như vậy, vợ anh Thẩm Việt còn rất dễ ở chung, trước kia không để ý tới nó, chẳng lẽ là bởi vì trước kia nó nghịch ngợm gây sự?
Đường Thư vỗ nhẹ bả vai nó, cười nói: "Không đâu, em cứ nói là chị dâu nhất quyết muốn cho em. Hơn nữa, nhà chị dâu không có tủ lạnh, thời tiết cũng càng ngày càng nóng, những cái bánh bao này để ở chỗ chị thì sẽ lãng phí."
"Chúng ta không thể lãng phí lương thực." Đường Thư nghiêm túc nói.
Hổ Tử gật đầu: "Đúng, không thể lãng phí, làm ruộng mệt lắm, trong ruộng còn có rất nhiều đỉa, rất vất vả mới trồng ra được!"
Đường Thư vừa lòng cười, không ngờ Hổ Tử còn rất đáng yêu.
Hai người lại cùng nhau trò chuyện một hồi, đang lúc Hổ Tử còn muốn lấy bánh bao, bên ngoài liền vang lên tiếng gọi bén nhọn của thím Lưu: "Hổ Tử, Hổ Tử —— "
"Ăn cơm, giờ ăn lại chạy đi đâu? Mau về nhà, còn không về xem mẹ có gõ gãy chân mày không!"
"Không cần sợ, chị tiễn em ra ngoài." Đường Thư nói xong, lại thuận tay thu dọn mấy cái bánh bao cho Hổ Tử, đưa cho nó: "Cầm lấy, ngày mai đi học có thể ăn."
Ngày mai là thứ hai, lúc thím Lưu nói chuyện phiếm với cô đã nói qua, đôi khi Hổ Tử dậy muộn, bữa sáng cũng không ăn, trực tiếp đến trường học.
Những bánh bao này cho dù là cầm ăn trên đường cũng không ảnh hưởng.
Hổ Tử do dự trong chốc lát, nhưng Đường Thư đã nhét bánh bao vào trong ngực nó, bánh bao mang theo hơi ấm giống như kẹo bông gòn, mềm nhũn.
Hổ Tử ôm một túi bánh bao vào trong ngực: "Cảm ơn chị."
Đoán chừng Thẩm Việt sợ cô không biết nấu cơm nên mới có thể chuẩn bị cho cô.
Hổ Tử ngẩn người, vẻ mặt có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Hả? Là anh em nấu à? Vậy hẳn là rất ngon."
Nghĩ nghĩ, lại cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Vậy, những cái bánh bao kia..."
Đường Thư cầm lấy bát cơm của mình, gắp một miếng thịt cá nhỏ bỏ vào trong miệng, cười nói: "Bánh bao là chị và Thẩm Việt làm, thế nào? Có ngon không?"
Hổ Tử mang vẻ mặt khoa trương tán dương: "Ngon, đương nhiên ngon, cả ngày này em đều nhớ đến bánh bao nhà chị đấy!"
"Là bánh bao thịt ngon nhất em từng ăn!"
Nếu không phải cái bánh bao này chỉ có mấy cái, ngày mai nó nhất định sẽ mang hai cái cho bạn cùng bàn của nó nếm thử!
Đường Thư lại đặt một cái bánh bao nhân thịt vào bát của nó, dặn dò: "Ăn ngon thì ăn thêm hai cái, nhưng cũng không thể ăn quá no, còn lại em có thể cầm về nhà, ngày mai làm bữa sáng."
Đường Thư nhớ nhà thím Lưu còn có một cái tủ lạnh, bánh bao cho bọn họ còn có chỗ bảo quản. Vừa rồi Hổ Tử nói cha nó là người chạy hàng vận chuyển, nghĩ nghĩ, ở niên đại này người vận chuyển hàng quả thật kiếm được không ít.
Chắc Hổ Tử không nói dối, số tiền đó chắc là tiền tiêu vặt mà nó tích cóp được.
Hổ Tử ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Đường Thư: "Không không không, nếu mẹ em biết, chắc chắn sẽ đánh gãy chân của em mất."
Trước đây nó chưa từng tiếp xúc với Đường Thư, sau khi cô chuyển vào nhà Thẩm Việt thì không ra ngoài, có đôi khi trên đường tan học nó sẽ gặp cô, nhưng có mấy lần nó gọi cô là chị dâu, đối phương cũng chỉ liếc nó một cái, sau đó liền bỏ đi.
Nếu không phải sáng nay nghe thấy cô khen mình là một đứa bé ngoan nhanh mồm nhanh miệng, nó cũng không dám tùy tiện chạy tới xin ăn.
Nhìn như vậy, vợ anh Thẩm Việt còn rất dễ ở chung, trước kia không để ý tới nó, chẳng lẽ là bởi vì trước kia nó nghịch ngợm gây sự?
Đường Thư vỗ nhẹ bả vai nó, cười nói: "Không đâu, em cứ nói là chị dâu nhất quyết muốn cho em. Hơn nữa, nhà chị dâu không có tủ lạnh, thời tiết cũng càng ngày càng nóng, những cái bánh bao này để ở chỗ chị thì sẽ lãng phí."
"Chúng ta không thể lãng phí lương thực." Đường Thư nghiêm túc nói.
Hổ Tử gật đầu: "Đúng, không thể lãng phí, làm ruộng mệt lắm, trong ruộng còn có rất nhiều đỉa, rất vất vả mới trồng ra được!"
Đường Thư vừa lòng cười, không ngờ Hổ Tử còn rất đáng yêu.
Hai người lại cùng nhau trò chuyện một hồi, đang lúc Hổ Tử còn muốn lấy bánh bao, bên ngoài liền vang lên tiếng gọi bén nhọn của thím Lưu: "Hổ Tử, Hổ Tử —— "
"Ăn cơm, giờ ăn lại chạy đi đâu? Mau về nhà, còn không về xem mẹ có gõ gãy chân mày không!"
"Không cần sợ, chị tiễn em ra ngoài." Đường Thư nói xong, lại thuận tay thu dọn mấy cái bánh bao cho Hổ Tử, đưa cho nó: "Cầm lấy, ngày mai đi học có thể ăn."
Ngày mai là thứ hai, lúc thím Lưu nói chuyện phiếm với cô đã nói qua, đôi khi Hổ Tử dậy muộn, bữa sáng cũng không ăn, trực tiếp đến trường học.
Những bánh bao này cho dù là cầm ăn trên đường cũng không ảnh hưởng.
Hổ Tử do dự trong chốc lát, nhưng Đường Thư đã nhét bánh bao vào trong ngực nó, bánh bao mang theo hơi ấm giống như kẹo bông gòn, mềm nhũn.
Hổ Tử ôm một túi bánh bao vào trong ngực: "Cảm ơn chị."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.