Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 20: Cha Là Trần Thế Mỹ
Vũ Lạc Song Liêm
06/12/2022
So với Giang Mộc Tâm có tâm tư nhạy cảm, Giang Thủy Tâm cởi mở hoạt bát hơn nhiều. Cô bé tròn mắt nhìn cha, không nói gì.
Giang Bảo Quốc bị cô bé nhìn đến mất tự nhiên:
"Sao cứ nhìn chằm chằm người khác như thế? Không lễ phép gì cả, ngay cả cha cũng không biết gọi."
Tâm trạng của anh ta không tốt, lời nói ra khỏi miệng cũng khó nghe.
Giang Thủy Tâm chưa từng gặp Giang Bảo Quốc, ký ức về anh ta toàn đến từ ông bà nội và mẹ.
Ông bà nội nói cha cô bé là một người rất thông minh, rất tài hoa, là thói đời này trói buộc anh ta, nếu là xã hội mới, cha cô bé chắc chắn có thể kiêu hãnh làm quan rạng rỡ tổ tông.
Mẹ của cô bé nói cha là một người anh hùng bảo vệ quốc gia.
Có điều Giang Thủy Tâm cũng biết cha muốn li hôn với mẹ mình, sau khi li hôn cha sẽ đi cưới người phụ nữ khác. Giang Thủy Tâm cảm thấy làm vậy không phải là anh hùng gì, anh hùng chắc chắn sẽ không vứt bỏ vợ con của mình, giống như chú Lão Mãn trong thôn. Lão Mãn cũng là anh hùng đi đánh nhau bảo vệ Nhiệt Hà, vậy mà chú ấy không vứt bỏ thím Lão Mãn.
Lời như vậy Giang Thủy Tâm nghe rất nhiều, mỗi khi cô bé đánh nhau với trẻ con trong thôn, đám trẻ con kia đánh không lại sẽ nói với cô bé như thế. Giang Thủy Tâm nghe nhiều thành quen, chẳng có cảm giác gì.
"Mẹ con nói sai rồi, cha chẳng phải là anh hùng gì, cha là một Trần Thế Mỹ."
Giang Thủy Tâm từ nhỏ đã ghê gớm, mẹ và chị gái đều rất bảo vệ cô bé. Lúc chín tuổi còn chưa hiểu gì, cô bé đã từng cãi nhau với người phụ nữ nói xấu mẹ mình, gan rất to.
Trong thôn có một ông cụ thích kể truyện, mọi người đều gọi ông là chú Lương Bình. Trước khi tới, Giang Thủy Tâm vừa vặn được nghe ông kể về truyện "Bao Công xử án Trần Thế Mỹ'". Giang Thủy Tâm cảm thấy cha mình ngoại trừ không phái người giết mẹ mình thì chỗ nào cũng có thể đối chiếu với Trần Thế Mỹ được.
"Con nói linh tinh gì đấy? Ai dạy con nói thế?" Là đàn ông, chẳng ai muốn mình bị nói là Trần Thế Mỹ, Giang Bảo Quốc cũng không ngoại lệ.
Giang Mộc Tâm sợ Giang Bảo Quốc đánh em gái, vội vàng kéo cô bé ra sau lưng che chở, mím môi đối chọi lại với anh ta.
Giang Thủy Tâm ló đầu ra khỏi lưng chị, lớn tiếng nói:
"Vốn chính là như thế, con không nói mò!"
"Cha chính là Trần Thế Mỹ! Trần Thế Mỹ công thành danh toại thì vứt bỏ vợ con, cha cũng thế, cha chính là hắn!" Bản lĩnh chọc giận khác người khác Giang Thủy Tâm là hạng nhất.
Giang Bảo Quốc bị cô bé nhìn đến mất tự nhiên:
"Sao cứ nhìn chằm chằm người khác như thế? Không lễ phép gì cả, ngay cả cha cũng không biết gọi."
Tâm trạng của anh ta không tốt, lời nói ra khỏi miệng cũng khó nghe.
Giang Thủy Tâm chưa từng gặp Giang Bảo Quốc, ký ức về anh ta toàn đến từ ông bà nội và mẹ.
Ông bà nội nói cha cô bé là một người rất thông minh, rất tài hoa, là thói đời này trói buộc anh ta, nếu là xã hội mới, cha cô bé chắc chắn có thể kiêu hãnh làm quan rạng rỡ tổ tông.
Mẹ của cô bé nói cha là một người anh hùng bảo vệ quốc gia.
Có điều Giang Thủy Tâm cũng biết cha muốn li hôn với mẹ mình, sau khi li hôn cha sẽ đi cưới người phụ nữ khác. Giang Thủy Tâm cảm thấy làm vậy không phải là anh hùng gì, anh hùng chắc chắn sẽ không vứt bỏ vợ con của mình, giống như chú Lão Mãn trong thôn. Lão Mãn cũng là anh hùng đi đánh nhau bảo vệ Nhiệt Hà, vậy mà chú ấy không vứt bỏ thím Lão Mãn.
Lời như vậy Giang Thủy Tâm nghe rất nhiều, mỗi khi cô bé đánh nhau với trẻ con trong thôn, đám trẻ con kia đánh không lại sẽ nói với cô bé như thế. Giang Thủy Tâm nghe nhiều thành quen, chẳng có cảm giác gì.
"Mẹ con nói sai rồi, cha chẳng phải là anh hùng gì, cha là một Trần Thế Mỹ."
Giang Thủy Tâm từ nhỏ đã ghê gớm, mẹ và chị gái đều rất bảo vệ cô bé. Lúc chín tuổi còn chưa hiểu gì, cô bé đã từng cãi nhau với người phụ nữ nói xấu mẹ mình, gan rất to.
Trong thôn có một ông cụ thích kể truyện, mọi người đều gọi ông là chú Lương Bình. Trước khi tới, Giang Thủy Tâm vừa vặn được nghe ông kể về truyện "Bao Công xử án Trần Thế Mỹ'". Giang Thủy Tâm cảm thấy cha mình ngoại trừ không phái người giết mẹ mình thì chỗ nào cũng có thể đối chiếu với Trần Thế Mỹ được.
"Con nói linh tinh gì đấy? Ai dạy con nói thế?" Là đàn ông, chẳng ai muốn mình bị nói là Trần Thế Mỹ, Giang Bảo Quốc cũng không ngoại lệ.
Giang Mộc Tâm sợ Giang Bảo Quốc đánh em gái, vội vàng kéo cô bé ra sau lưng che chở, mím môi đối chọi lại với anh ta.
Giang Thủy Tâm ló đầu ra khỏi lưng chị, lớn tiếng nói:
"Vốn chính là như thế, con không nói mò!"
"Cha chính là Trần Thế Mỹ! Trần Thế Mỹ công thành danh toại thì vứt bỏ vợ con, cha cũng thế, cha chính là hắn!" Bản lĩnh chọc giận khác người khác Giang Thủy Tâm là hạng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.