Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 37: Mắt Nào Thấy Tôi Sống Khó Khăn?
Vũ Lạc Song Liêm
09/12/2022
Ngu Thanh Nhàn nghe đến đây, mặt cũng đen lại.
Cô hoàn toàn không ngờ thím Ba lại đến làm mối cho cô, không ngờ rằng còn có người mặt dày đến vậy.
Hôm qua cô chỉ nói vài câu với trưởng thôn, chưa từng nói với thím Ba này một câu nào.
Ngu Thanh Nhàn sống gần trăm năm, còn chưa từng bị ai chặn đường đòi mai mối, quả nhiên người sống lâu chuyện gì cũng có thể gặp được.
"Tôi không lấy chồng, lại càng không lấy cháu Thím. Nếu thím Ba tới chỉ vì nói chuyện này, thì mời thím về cho."
Ngu Thanh Nhàn không biết điều khiến thím Ba lập tức tiu nghỉu.
Hôm qua Ngu Thanh Nhàn đến nhà bà ta, bà ta đã quan sát mấy lần. Sau khi biết Ngu Thanh Nhàn là quả phụ, thím Ba còn rất thông cảm cho cô, cảm thấy dù một người phụ nữ có bản lĩnh đến mức nào, vẫn phải có chồng bên cạnh.
Người phụ nữ này không có chồng, cuộc sống sẽ không thể mĩ mãn.
Chị dâu hai của bà ta còn tỏ ý nếu như mối hôn nhân này đạt thành, thì chị dâu hai còn hậu tạ.
Hậu tạ hay không không phải là điều quan trọng, thím Ba sống đến tuổi này thích nhất là làm mai mối cho người khác, cứ mai mối được cho một người là bà ta có thể vui vẻ nhiều ngày.
Chồng của bà ta lại là trưởng thôn thôn Điền Dương, người trong thôn rất kính nể bà ta, về phần sau khi kết hôn, họ sống có tốt hay không, ôi, khi đó là chuyện của người khác rồi, bà ta quản nhiều như vậy làm gì?
Thím Ba hoàn toàn không ngờ vừa mới nhắc đến chuyện kết hôn, đã bị Ngu Thanh Nhàn từ chối.
Dù sao cô cũng đã có tuổi, còn là quả phụ, có người đàn ông không chê, cô phải cảm tạ trời đất mới đúng, sao lại còn không gả cho người ta?
"Sao cháu lại nói vậy chứ? Thím cũng chỉ là thấy cháu một mình còn mang theo hai đứa con gái, một đám phụ nữ sống quá vất vả. Cho nên thím mới sang đây làm mối cho cháu, cháu không biết lòng tốt của người ta thì thôi, lại còn nói câu như vậy?"
Thím Ba cố nén giận:
"Hơn nữa, cháu trai của thím đến nay còn chưa từng lấy vợ, là một đứa trai tân, chẳng nhẽ còn không xứng với người đừng đẻ con như cháu?"
"Thím nói người kia hơn tôi hai tuổi? Tôi sắp bốn mươi rồi, sắp bốn mươi mà còn chưa kết hôn, nếu không phải là đồ bỏ đi thì chính là trong người có bệnh. Thím Ba, thím vì tốt cho tôi hay là muốn hại tôi đây?"
"Hơn nữa, sáng nay tôi mới dọn đến thôn, mắt nào của thím nhìn thấy tôi sống khó khăn?”
Cô hoàn toàn không ngờ thím Ba lại đến làm mối cho cô, không ngờ rằng còn có người mặt dày đến vậy.
Hôm qua cô chỉ nói vài câu với trưởng thôn, chưa từng nói với thím Ba này một câu nào.
Ngu Thanh Nhàn sống gần trăm năm, còn chưa từng bị ai chặn đường đòi mai mối, quả nhiên người sống lâu chuyện gì cũng có thể gặp được.
"Tôi không lấy chồng, lại càng không lấy cháu Thím. Nếu thím Ba tới chỉ vì nói chuyện này, thì mời thím về cho."
Ngu Thanh Nhàn không biết điều khiến thím Ba lập tức tiu nghỉu.
Hôm qua Ngu Thanh Nhàn đến nhà bà ta, bà ta đã quan sát mấy lần. Sau khi biết Ngu Thanh Nhàn là quả phụ, thím Ba còn rất thông cảm cho cô, cảm thấy dù một người phụ nữ có bản lĩnh đến mức nào, vẫn phải có chồng bên cạnh.
Người phụ nữ này không có chồng, cuộc sống sẽ không thể mĩ mãn.
Chị dâu hai của bà ta còn tỏ ý nếu như mối hôn nhân này đạt thành, thì chị dâu hai còn hậu tạ.
Hậu tạ hay không không phải là điều quan trọng, thím Ba sống đến tuổi này thích nhất là làm mai mối cho người khác, cứ mai mối được cho một người là bà ta có thể vui vẻ nhiều ngày.
Chồng của bà ta lại là trưởng thôn thôn Điền Dương, người trong thôn rất kính nể bà ta, về phần sau khi kết hôn, họ sống có tốt hay không, ôi, khi đó là chuyện của người khác rồi, bà ta quản nhiều như vậy làm gì?
Thím Ba hoàn toàn không ngờ vừa mới nhắc đến chuyện kết hôn, đã bị Ngu Thanh Nhàn từ chối.
Dù sao cô cũng đã có tuổi, còn là quả phụ, có người đàn ông không chê, cô phải cảm tạ trời đất mới đúng, sao lại còn không gả cho người ta?
"Sao cháu lại nói vậy chứ? Thím cũng chỉ là thấy cháu một mình còn mang theo hai đứa con gái, một đám phụ nữ sống quá vất vả. Cho nên thím mới sang đây làm mối cho cháu, cháu không biết lòng tốt của người ta thì thôi, lại còn nói câu như vậy?"
Thím Ba cố nén giận:
"Hơn nữa, cháu trai của thím đến nay còn chưa từng lấy vợ, là một đứa trai tân, chẳng nhẽ còn không xứng với người đừng đẻ con như cháu?"
"Thím nói người kia hơn tôi hai tuổi? Tôi sắp bốn mươi rồi, sắp bốn mươi mà còn chưa kết hôn, nếu không phải là đồ bỏ đi thì chính là trong người có bệnh. Thím Ba, thím vì tốt cho tôi hay là muốn hại tôi đây?"
"Hơn nữa, sáng nay tôi mới dọn đến thôn, mắt nào của thím nhìn thấy tôi sống khó khăn?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.