Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 2: Người Đàn Ông Bội Bạc
Vũ Lạc Song Liêm
01/12/2022
"Nếu anh ta thực sự nghĩ như vậy thì anh ta phải nói sớm chứ? Sớm để làm gì ấy hả? Năm đó nhà anh ta nghèo đến mức nồi cũng mọc mạng nhện, tôi vẫn sống cùng anh ta. Nhiều năm qua anh ta không có nhà, tôi hầu hạ già, chăm sóc trẻ, mẹ anh ta nằm liệt giường năm năm, là tôi đổ bô chăm sóc mỗi ngày."
"Năm đó lúc anh ta đi, đứa lớn mới hai tuổi, vừa biết đi, đứa bé mới sinh ra chưa được một tháng. Tôi còn đang trong cữ vẫn phải xuống ruộng làm việc, nếu không thì cả nhà này phải chết đói."
"Anh ta đi bộ đội mười hai năm, ngoại trừ năm đầu tiên viết thư về nhà, gửi được ít tiền, sau đó thì sống không thấy người, chết không thấy xác. Chúng tôi đều tưởng anh ta chết rồi đấy! Khó khăn lắm mới có tin tức, thì lại là thư anh ta gửi về đòi li hôn tôi!"
"Muốn ly hôn thì phải nói sớm chứ? Giang Bảo Quốc anh ta có thích tôi hay không, chỉ anh ta mới biết. nếu trước đây không thích tôi thì làm gì không viết thư đòi ly hôn với tôi từ sớm đi? Viết một bức thư bỏ tôi cũng được cơ mà. Lúc ấy tôi còn trẻ, dù mang theo hai đứa con gái, tôi cũng vẫn dễ dàng tái giá!"
"Giờ tôi già rồi, làm lỡ nửa đời của tôi mới đòi li hôn tôi. Được thôi, bồi thường mười ba năm tổn thất trong quá khứ của tôi đi, trả lại tuổi thanh xuân cho tôi đi, tôi lập tức quay về không hề do dự!"
Đây là những lời mà nguyên thân Lục Thanh Nhàn đã nói với Ngu Thanh Nhàn lúc gặp mặt ở trong hệ thống.
Nguyên thân là một cô gái rất cứng cỏi.
Lúc này cô ấy tới để ly hôn với Giang Bảo Quốc, đồng thời ở lại mấy ngày rồi mang theo hai đứa con gái quay về quê ở tỉnh Ký.
Sau khi về đến nhà, cô ấy vẫn sống như lúc không có tin của Giang Bảo Quốc, nhưng hai đứa con gái lại vô cùng tôn sùng và yêu quý cha.
Hai năm sau, Giang Bảo Quốc quay về nhà một chuyện, nói chuyện hồi lâu với nguyên thân rồi chạy vào nhà đưa con gái lớn Giang Mộc Tâm đi.
Dựa theo những gì Giang Bảo Quốc nói, Mộc Tâm lớn rồi, sắp đến tuổi làm mai, chỗ anh ta dù sao cũng là thành phố, còn là binh đoàn, con trai xuất sắc nhiều hơn ở nông thôn.
Giang Bảo Quốc đưa Mộc Tâm đi, sau này làm mai cho cô bé cũng dễ.
Nguyên thân cho rằng Mộc Tâm sẽ được hưởng cuộc sống tốt, nhưng chuyện lại hoàn toàn khác với những gì nguyên thân tưởng tượng.
Năm mà Mộc Tâm được đưa đi, vợ bé yêu dấu của Giang Bảo Quốc - Vương Văn Quân vừa đẻ không lâu.
Cô ta là một y tác trong bệnh viện quân khu, Giang Bảo Quốc là bệnh nhân được cô ta chăm sóc.
Hai người quen biết nhau trong bệnh viện, đã tìm hiểu trong quá trình dưỡng bệnh, sau khi kết hôn cô ta vẫn không từ bỏ công việc, trước khi sinh nửa tháng vẫn còn đi làm.
"Năm đó lúc anh ta đi, đứa lớn mới hai tuổi, vừa biết đi, đứa bé mới sinh ra chưa được một tháng. Tôi còn đang trong cữ vẫn phải xuống ruộng làm việc, nếu không thì cả nhà này phải chết đói."
"Anh ta đi bộ đội mười hai năm, ngoại trừ năm đầu tiên viết thư về nhà, gửi được ít tiền, sau đó thì sống không thấy người, chết không thấy xác. Chúng tôi đều tưởng anh ta chết rồi đấy! Khó khăn lắm mới có tin tức, thì lại là thư anh ta gửi về đòi li hôn tôi!"
"Muốn ly hôn thì phải nói sớm chứ? Giang Bảo Quốc anh ta có thích tôi hay không, chỉ anh ta mới biết. nếu trước đây không thích tôi thì làm gì không viết thư đòi ly hôn với tôi từ sớm đi? Viết một bức thư bỏ tôi cũng được cơ mà. Lúc ấy tôi còn trẻ, dù mang theo hai đứa con gái, tôi cũng vẫn dễ dàng tái giá!"
"Giờ tôi già rồi, làm lỡ nửa đời của tôi mới đòi li hôn tôi. Được thôi, bồi thường mười ba năm tổn thất trong quá khứ của tôi đi, trả lại tuổi thanh xuân cho tôi đi, tôi lập tức quay về không hề do dự!"
Đây là những lời mà nguyên thân Lục Thanh Nhàn đã nói với Ngu Thanh Nhàn lúc gặp mặt ở trong hệ thống.
Nguyên thân là một cô gái rất cứng cỏi.
Lúc này cô ấy tới để ly hôn với Giang Bảo Quốc, đồng thời ở lại mấy ngày rồi mang theo hai đứa con gái quay về quê ở tỉnh Ký.
Sau khi về đến nhà, cô ấy vẫn sống như lúc không có tin của Giang Bảo Quốc, nhưng hai đứa con gái lại vô cùng tôn sùng và yêu quý cha.
Hai năm sau, Giang Bảo Quốc quay về nhà một chuyện, nói chuyện hồi lâu với nguyên thân rồi chạy vào nhà đưa con gái lớn Giang Mộc Tâm đi.
Dựa theo những gì Giang Bảo Quốc nói, Mộc Tâm lớn rồi, sắp đến tuổi làm mai, chỗ anh ta dù sao cũng là thành phố, còn là binh đoàn, con trai xuất sắc nhiều hơn ở nông thôn.
Giang Bảo Quốc đưa Mộc Tâm đi, sau này làm mai cho cô bé cũng dễ.
Nguyên thân cho rằng Mộc Tâm sẽ được hưởng cuộc sống tốt, nhưng chuyện lại hoàn toàn khác với những gì nguyên thân tưởng tượng.
Năm mà Mộc Tâm được đưa đi, vợ bé yêu dấu của Giang Bảo Quốc - Vương Văn Quân vừa đẻ không lâu.
Cô ta là một y tác trong bệnh viện quân khu, Giang Bảo Quốc là bệnh nhân được cô ta chăm sóc.
Hai người quen biết nhau trong bệnh viện, đã tìm hiểu trong quá trình dưỡng bệnh, sau khi kết hôn cô ta vẫn không từ bỏ công việc, trước khi sinh nửa tháng vẫn còn đi làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.