Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 42: Nỗ Lực
Vũ Lạc Song Liêm
10/12/2022
"Đây là ông ngoại trước khi qua đời đã dạy mẹ, lúc trước phải xuống ruộng trồng trọt, không có thời gian dạy cho các con. Sau này mẹ có thời gian, sẽ dạy cho các con. Các con phải học cho tốt, sau này không ai bắt nạt được các con cả."
Cha của nguyên thân hồi còn trẻ là một người áp tải hàng, trong người có võ nghệ, ông ấy cũng từng dạy cho anh trai của nguyên thân, đáng tiếc anh em họ chê học võ quá mệt, nên không chuyên tâm.
Lục Thủy Tâm vui mừng reo lên, Lục Mộc Tâm cũng tỏ vẻ chờ mong.
Ngu Thanh Nhàn lấy một con dao từ trong phòng bếp ra, đến vườn sau chặt lấy hai cây gỗ, chẻ thành hình cây kiếm, ngay tối hôm đó bắt đầu dạy cho hai đứa trẻ.
Quá trình học võ rất vất vả, đặc biệt là lúc đứng tấn, hai chân mỏi đến mức run lên, Ngu Thanh Nhàn vốn tưởng hai đứa con gái sẽ kêu khổ kêu mệt, nhưng hai cô bé đã khiến Ngu Thanh Nhàn phải nhìn với con mắt khác.
Cho dù mệt đến mức mồ hôi, nước mắt chảy ròng ròng, hai đứa con gái cũng không kêu một tiếng.
Nửa đêm phải Ngu Thanh Nhàn xoa bóp chân cho hai chị em Lục Mộc Tâm, kể cả đau đến mức chuột rút, hai chị em cũng không rên lên một tiếng.
Trẻ con nghiêm túc lại nỗ lực ai mà không quý, Ngu Thanh Nhàn càng yêu thương hai cô bé hơn.
Ngoại trừ dạy võ cho hai chị em, việc học văn hóa cũng không thể chậm trễ, về vấn đề này, suy nghĩ của Ngu Thanh Nhàn nhất trí với nguyên thân, đó chính là con người buộc phải đi học.
Không cần phải học để có thành tích tốt thế nào, chỉ cần biết chữ, hiểu rõ đạo lý, biết cách tính toán để không bị lừa là được, nếu như thích đi học, thì có thể lĩnh hội trời cao biển rộng từ trong sách.
Gia đình nguyên thân nghèo khó, sau khi cha qua đời, chị dâu keo kiệt đanh đá, anh trai cô ấy dù tốt nhưng cũng không lại với người vợ sớm chiều ở chung.
Thế là anh em thân thiết lúc trước càng ngày càng xa cách.
Lúc Lục Thủy Tâm được năm tuổi, hai nhà không bao giờ qua lại nữa.
Bởi vì năm ấy Lục Thủy Tâm bị bệnh, sốt cao không giảm, nguyên thân lại không có tiền.
Hai ông bà Giang có tiền, nhưng con trai không có nhà, họ sợ con dâu và cháu gái tiêu hết tiền dưỡng lão của mình, nên cầm tiền rất chặt, một xu một hào cũng không muốn để lộ ra.
Nguyên thân tìm về nhà ngoại, vừa vào cửa đã bị chị dâu cầm chổi đuổi đi, cháu thì chỉ về phía cô ấy nói là họ hàng nghèo đến bòn tiền.
Cha của nguyên thân hồi còn trẻ là một người áp tải hàng, trong người có võ nghệ, ông ấy cũng từng dạy cho anh trai của nguyên thân, đáng tiếc anh em họ chê học võ quá mệt, nên không chuyên tâm.
Lục Thủy Tâm vui mừng reo lên, Lục Mộc Tâm cũng tỏ vẻ chờ mong.
Ngu Thanh Nhàn lấy một con dao từ trong phòng bếp ra, đến vườn sau chặt lấy hai cây gỗ, chẻ thành hình cây kiếm, ngay tối hôm đó bắt đầu dạy cho hai đứa trẻ.
Quá trình học võ rất vất vả, đặc biệt là lúc đứng tấn, hai chân mỏi đến mức run lên, Ngu Thanh Nhàn vốn tưởng hai đứa con gái sẽ kêu khổ kêu mệt, nhưng hai cô bé đã khiến Ngu Thanh Nhàn phải nhìn với con mắt khác.
Cho dù mệt đến mức mồ hôi, nước mắt chảy ròng ròng, hai đứa con gái cũng không kêu một tiếng.
Nửa đêm phải Ngu Thanh Nhàn xoa bóp chân cho hai chị em Lục Mộc Tâm, kể cả đau đến mức chuột rút, hai chị em cũng không rên lên một tiếng.
Trẻ con nghiêm túc lại nỗ lực ai mà không quý, Ngu Thanh Nhàn càng yêu thương hai cô bé hơn.
Ngoại trừ dạy võ cho hai chị em, việc học văn hóa cũng không thể chậm trễ, về vấn đề này, suy nghĩ của Ngu Thanh Nhàn nhất trí với nguyên thân, đó chính là con người buộc phải đi học.
Không cần phải học để có thành tích tốt thế nào, chỉ cần biết chữ, hiểu rõ đạo lý, biết cách tính toán để không bị lừa là được, nếu như thích đi học, thì có thể lĩnh hội trời cao biển rộng từ trong sách.
Gia đình nguyên thân nghèo khó, sau khi cha qua đời, chị dâu keo kiệt đanh đá, anh trai cô ấy dù tốt nhưng cũng không lại với người vợ sớm chiều ở chung.
Thế là anh em thân thiết lúc trước càng ngày càng xa cách.
Lúc Lục Thủy Tâm được năm tuổi, hai nhà không bao giờ qua lại nữa.
Bởi vì năm ấy Lục Thủy Tâm bị bệnh, sốt cao không giảm, nguyên thân lại không có tiền.
Hai ông bà Giang có tiền, nhưng con trai không có nhà, họ sợ con dâu và cháu gái tiêu hết tiền dưỡng lão của mình, nên cầm tiền rất chặt, một xu một hào cũng không muốn để lộ ra.
Nguyên thân tìm về nhà ngoại, vừa vào cửa đã bị chị dâu cầm chổi đuổi đi, cháu thì chỉ về phía cô ấy nói là họ hàng nghèo đến bòn tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.