Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 6: Tấm Lòng Chân Thành Bị Đút Cho Chó Ăn Cả
Vũ Lạc Song Liêm
03/12/2022
Bất ngờ nho nhỏ này đôi khi là một viên đá có hình thù đẹp mắt, đôi khi là một đóa hoa tươi mới nở vô cùng diễm lệ, phần nhiều là đồ ăn, một cái đùi gà, một cái bánh bao, đôi khi lại là một cái kẹo hoặc một quả trứng gà.
Những bất ngờ nho nhỏ này đối với một người từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc với chuyện tình yêu quả thực là đòn trí mạng. Nguyên thân thích anh ta là chuyện đương nhiên.
Giang Bảo Quốc đi lính là đi một mạch nhiều năm liền, sau đó không hề có tin tức gì nữa, cha mẹ anh ta không phải chưa từng khuyên nguyên thân đi bước nữa, nhờ người môi giới cũng không có gì không tốt.
Nhưng nguyên thân vì chút tình cảm dịu dàng hồi trước cùng hai đứa con còn nhỏ, vẫn luôn không đồng ý.
Tấm lòng chân thành bị đút cho chó ăn cả.
"Anh viết thư về đòi li hôn không sai! Nhưng mẹ anh phải xử lý thế nào thì anh không hề nhắc đến một chữ? Bà nằm liệt hai năm, vẫn luôn do ba mẹ con chúng tôi hầu hạ, anh một xu cũng không thèm đưa. Bây giờ anh lại chỉ cần mở mồm đòi li hôn với tôi? Sau đó ly hôn nhưng không rời nhà, ý là tôi phải hầu hạ bà mẹ bị liệt của anh, hai đứa em anh tôi nuôi, mỗi tháng anh bỏ ra ít tiền là được?"
"Từng thấy người mặt dày, nhưng dày đến mức như anh thì là lần đầu tiên gặp. Người đã chẳng ra gì, mà suy nghĩ cũng hay quá ha."
Giang Bảo Quốc chỉ gửi về một trăm đồng theo thư ly hôn.
Trước khi phát hành tiền bản thứ hai, lương của quân nhân cao đến mức thái quá, cấp bậc như của Giang Bảo Quốc, mỗi tháng lương cũng đến hai mươi nghìn.
Là hai mươi nghìn đó!
Nhà nguyên thân ở quê, vất vả trồng trọt một năm cũng không kiếm được nhiều như vậy.
Cha của Ngu Thanh Nhàn là tông chủ Thục Sơn Tông, một thanh thiên kiếm không ai địch nổi.
Mẹ cô là luyên đạn sư có thiên phú nhất Thanh Vân Giới, được gọi là người đứng đầu Đan Đạo.
Cha mẹ cô kết thành đạo lữ đã gần ba trăm năm, vẫn luôn ân ái như lúc ban đầu. Hai người bế quan đều bế quan cùng thời điểm, xuất quan rồi thì nhất định phải ở chung mấy tháng như vợ chồng nhân gian, nếu hứng trí lên thì lập tức đi du sơn ngoạn thủy.
Ngu Thanh Nhàn chứng kiến tình yêu của họ mà lớn lên, cô cũng rất ao ước có được tình yêu như thế, cảm thấy đàn ông nên giống cha mình, trung thủy với vợ, chịu được cô đơn, chịu được mê hoặc.
Những bất ngờ nho nhỏ này đối với một người từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc với chuyện tình yêu quả thực là đòn trí mạng. Nguyên thân thích anh ta là chuyện đương nhiên.
Giang Bảo Quốc đi lính là đi một mạch nhiều năm liền, sau đó không hề có tin tức gì nữa, cha mẹ anh ta không phải chưa từng khuyên nguyên thân đi bước nữa, nhờ người môi giới cũng không có gì không tốt.
Nhưng nguyên thân vì chút tình cảm dịu dàng hồi trước cùng hai đứa con còn nhỏ, vẫn luôn không đồng ý.
Tấm lòng chân thành bị đút cho chó ăn cả.
"Anh viết thư về đòi li hôn không sai! Nhưng mẹ anh phải xử lý thế nào thì anh không hề nhắc đến một chữ? Bà nằm liệt hai năm, vẫn luôn do ba mẹ con chúng tôi hầu hạ, anh một xu cũng không thèm đưa. Bây giờ anh lại chỉ cần mở mồm đòi li hôn với tôi? Sau đó ly hôn nhưng không rời nhà, ý là tôi phải hầu hạ bà mẹ bị liệt của anh, hai đứa em anh tôi nuôi, mỗi tháng anh bỏ ra ít tiền là được?"
"Từng thấy người mặt dày, nhưng dày đến mức như anh thì là lần đầu tiên gặp. Người đã chẳng ra gì, mà suy nghĩ cũng hay quá ha."
Giang Bảo Quốc chỉ gửi về một trăm đồng theo thư ly hôn.
Trước khi phát hành tiền bản thứ hai, lương của quân nhân cao đến mức thái quá, cấp bậc như của Giang Bảo Quốc, mỗi tháng lương cũng đến hai mươi nghìn.
Là hai mươi nghìn đó!
Nhà nguyên thân ở quê, vất vả trồng trọt một năm cũng không kiếm được nhiều như vậy.
Cha của Ngu Thanh Nhàn là tông chủ Thục Sơn Tông, một thanh thiên kiếm không ai địch nổi.
Mẹ cô là luyên đạn sư có thiên phú nhất Thanh Vân Giới, được gọi là người đứng đầu Đan Đạo.
Cha mẹ cô kết thành đạo lữ đã gần ba trăm năm, vẫn luôn ân ái như lúc ban đầu. Hai người bế quan đều bế quan cùng thời điểm, xuất quan rồi thì nhất định phải ở chung mấy tháng như vợ chồng nhân gian, nếu hứng trí lên thì lập tức đi du sơn ngoạn thủy.
Ngu Thanh Nhàn chứng kiến tình yêu của họ mà lớn lên, cô cũng rất ao ước có được tình yêu như thế, cảm thấy đàn ông nên giống cha mình, trung thủy với vợ, chịu được cô đơn, chịu được mê hoặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.