Thập Niên: Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 8: Biết Đau Lòng Cho Cha
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
18/05/2023
Hơn mười hai giờ trưa, ngoại trừ cặp vợ chồng trẻ nhà thằng ba, thì những người khác đều đã về nhà. Mọi người quây quần, vây quanh một chiếc bàn vuông nhỏ đến độ có chút đáng thương.
Trên bàn vuông bày những món mà trưa hôm nay sẽ ăn, có một chậu cháo ngô, một đĩa dưa chuột thái mỏng, một đĩa dưa muối... Hết rồi.
Bà nội Tô lấy một cái môi lớn, khua khoắng lạch cạch vài cái, trong bát của mỗi người đều có nửa bát cháo ngô.
Tô Trà bưng cháo ngô lên, nuốt từng miếng, từng miếng nhỏ xuống. Ôi, cháo ngô này cũng thơm thật đấy.
Mà những người ở bên cạnh Tô Trà lại hình thành sự tương phản rõ rệt với Tô Trà, cả đám đều và lấy và để, đổ cháo ngô vào miệng. Nửa bát cháo ngô lập tức biến mất, chỉ còn lại mỗi cái bát không.
Người ăn xong đầu tiên vẫn là đồng chí Vương Tú Mi, chỉ thấy bà giơ tay ra, lau miệng một cách phóng khoáng, sau đó cười hì hì nói với bà nội Tô.
"Mẹ, con ăn cơm xong rồi, mẹ lấy tiền cho con đi. Con đưa Trà Trà đi sớm một chút, thì lúc về mới có thể về sớm được."
"Hai người đi đâu?" Không đợi bà nội Tô lên tiếng, Tô Thắng Dân đã lên tiếng hỏi rồi.
Trong mắt ông chỉ thiếu điều viết bốn chữ "Anh cũng phải đi" lên nữa thôi.
"Trà Trà có chút khó chịu, em định đưa con lên trấn trên khám xem thế nào..."
Vương Tú Mi còn chưa nói xong, Tô Thằng Dân đã nghiêm túc lên tiếng:
"Hai người các em đi, không có đàn ông đi theo thì không an toàn cho lắm. Bỏ đi, anh vẫn luôn biết không thể dựa vào Vương Tú Mi em rồi mà. Vậy đi, anh đưa hai mẹ con lên trấn trên, có đàn ông đi theo cũng tiện chăm sóc và bảo vệ hai người hơn."
Tô Thắng Dân trực tiếp quyết định chuyện này.
"Con đi cái gì mà đi? Đi làm gì? Chẳng lẽ ngoài ruộng không cần người làm việc à? Không cho con đi." Bà nội Tô vừa nhìn thấy Tô Thắng Dân như thế là bà cụ biết ngay tính toán nhỏ nhặt của ông rồi, bà cụ xụ mặt mắng một câu.
"Mẹ, dáng vẻ của Trà Trà nhà con xinh đẹp như thế, nhỡ đi ra ngoài một chuyện lại xảy ra chuyện gì thì sao? Con chỉ có một đứa con gái đó mà thôi, con..."
"Con câm miệng!" Một tiếng quát nghiêm khắc vang lên.
Tất cả mọi người không dám hé răng nữa, đều lén nhìn về phía ông nội Tô.
Câu vừa rồi, là do ông nội Tô nói.
Nhìn thấy vẻ mặt của ông nội Tô, ham muốn sống sót của Tô Thắng Dân trỗi dậy, ông lập tức cười ha hả sửa lời:
"Cha, con không đi nữa, con chỉ đùa một chút thôi mà. Trong ruộng còn nhiều việc như thế, con phải làm việc nữa. Chút nữa con sẽ làm nhiều một chút, cha làm ít một chút. Cha thấy đấy, vẫn là đứa con trai như con biết đau lòng cho cha..."
Trên bàn vuông bày những món mà trưa hôm nay sẽ ăn, có một chậu cháo ngô, một đĩa dưa chuột thái mỏng, một đĩa dưa muối... Hết rồi.
Bà nội Tô lấy một cái môi lớn, khua khoắng lạch cạch vài cái, trong bát của mỗi người đều có nửa bát cháo ngô.
Tô Trà bưng cháo ngô lên, nuốt từng miếng, từng miếng nhỏ xuống. Ôi, cháo ngô này cũng thơm thật đấy.
Mà những người ở bên cạnh Tô Trà lại hình thành sự tương phản rõ rệt với Tô Trà, cả đám đều và lấy và để, đổ cháo ngô vào miệng. Nửa bát cháo ngô lập tức biến mất, chỉ còn lại mỗi cái bát không.
Người ăn xong đầu tiên vẫn là đồng chí Vương Tú Mi, chỉ thấy bà giơ tay ra, lau miệng một cách phóng khoáng, sau đó cười hì hì nói với bà nội Tô.
"Mẹ, con ăn cơm xong rồi, mẹ lấy tiền cho con đi. Con đưa Trà Trà đi sớm một chút, thì lúc về mới có thể về sớm được."
"Hai người đi đâu?" Không đợi bà nội Tô lên tiếng, Tô Thắng Dân đã lên tiếng hỏi rồi.
Trong mắt ông chỉ thiếu điều viết bốn chữ "Anh cũng phải đi" lên nữa thôi.
"Trà Trà có chút khó chịu, em định đưa con lên trấn trên khám xem thế nào..."
Vương Tú Mi còn chưa nói xong, Tô Thằng Dân đã nghiêm túc lên tiếng:
"Hai người các em đi, không có đàn ông đi theo thì không an toàn cho lắm. Bỏ đi, anh vẫn luôn biết không thể dựa vào Vương Tú Mi em rồi mà. Vậy đi, anh đưa hai mẹ con lên trấn trên, có đàn ông đi theo cũng tiện chăm sóc và bảo vệ hai người hơn."
Tô Thắng Dân trực tiếp quyết định chuyện này.
"Con đi cái gì mà đi? Đi làm gì? Chẳng lẽ ngoài ruộng không cần người làm việc à? Không cho con đi." Bà nội Tô vừa nhìn thấy Tô Thắng Dân như thế là bà cụ biết ngay tính toán nhỏ nhặt của ông rồi, bà cụ xụ mặt mắng một câu.
"Mẹ, dáng vẻ của Trà Trà nhà con xinh đẹp như thế, nhỡ đi ra ngoài một chuyện lại xảy ra chuyện gì thì sao? Con chỉ có một đứa con gái đó mà thôi, con..."
"Con câm miệng!" Một tiếng quát nghiêm khắc vang lên.
Tất cả mọi người không dám hé răng nữa, đều lén nhìn về phía ông nội Tô.
Câu vừa rồi, là do ông nội Tô nói.
Nhìn thấy vẻ mặt của ông nội Tô, ham muốn sống sót của Tô Thắng Dân trỗi dậy, ông lập tức cười ha hả sửa lời:
"Cha, con không đi nữa, con chỉ đùa một chút thôi mà. Trong ruộng còn nhiều việc như thế, con phải làm việc nữa. Chút nữa con sẽ làm nhiều một chút, cha làm ít một chút. Cha thấy đấy, vẫn là đứa con trai như con biết đau lòng cho cha..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.