Thập Niên: Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 12: Đổi Mới Hình Tượng
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
19/05/2023
Nhưng mà ở trước mặt người ngoài, Lưu Mĩ Lan vẫn ôm cái bụng to đứng dậy, cười cười nói cảm ơn với người phụ nữ vừa rồi tới báo tin kia.
"Chị dâu Lý, vậy em về một lát nhé. Nếu chút nữa tổ trưởng có đến, chị nhớ báo với tổ trưởng giúp em một tiếng. Em sẽ lập tức quay về thôi."
"Đi đi, chút nữa chị sẽ báo giúp cho. Em nhanh chóng về là được." Chị dâu Lý hào phóng đáp.
Lưu Mĩ Lan cảm ơn, sau đó thì rời khỏi công xưởng.
Tô Trà đang đứng dưới tòa nhà dành cho công nhân thì nghe được một loạt tiếng bước chân đang tiến về phía này, cô ngẩng đầu lên, thấy cách đó không xa có một người phụ nữ mang thai đang đến gần.
"Chị dâu hai, chị đến rồi à? Chúng ta lên nhà ngồi một lát."
Con người của Lưu Mĩ Lan vô cùng sĩ diện, thế nên từ trước đến nay cho dù trong lòng không thích đến đâu thì ngoài mặt bà ta vẫn làm thỏa đáng. Giống như bây giờ vậy, cho dù trong lòng không vui vì chị dâu hai thường xuyên tìm tới nhà mình, thế nhưng thím ta sẽ không thể hiện ra ngoài mặt.
"Được, đúng lúc hai mẹ con chị đang đói bụng. Mĩ Lan, nhà em có gì ăn không?"
"Trước khi chị đến cũng không báo một tiếng, cho nên..."
"Không sao đâu, chị không kén chọn, có gì ăn đó là được mà." Vương Tú Mi nói một câu, khiến cho Lưu Mĩ Lan tức đến độ suýt tắt thở.
Tô Trà mờ mịt nhìn bà mẹ già nhà mình.
Mẹ già của cô đúng là không ngừng đổi mới hình tượng của bà trong cảm nhận của cô.
Thế nhưng, ngoại trừ thái độ làm người khiến người ta cạn lời đó ra, thì Vương Tú Mi đối xử với đứa con gái Tô Trà này không có chỗ nào phải chê.
Thân làm người chiếm mất cơ thể này, Tô Trà không thể chê trách gì bà mẹ Vương Tú Mi này cả.
Vài phút sau, cả hai mẹ con lên nhà thím ba. Vương Tú Mi thật đúng là có gì ăn nấy, không có chút khách sáo nào cả.
Làm hay lắm, bà ấy trực tiếp mở tủ lấy bột mì ra bắt đầu nấu mì.
Tô Trà lén quan sát thấy gương mặt của thím ba Lưu Mĩ Lan đã tối sầm lại, đen xì, chỉ cần có mắt đều có thể nhận ra thím ta vô cùng tức giận.
Thế nhưng bà mẹ hời của cô lại bày ra dáng vẻ không thấy gì cả.
Sau đó, Lưu Mĩ Lan thở hổn hển, tức giận ném ra một câu "Phải quay về chỗ làm", rồi đi ra cửa.
Nước mì trong vắt, thả hai cọng rau muống xanh biếng, thoạt nhìn trông rất ngon miệng... Thật sự rất thơm.
"Chị dâu Lý, vậy em về một lát nhé. Nếu chút nữa tổ trưởng có đến, chị nhớ báo với tổ trưởng giúp em một tiếng. Em sẽ lập tức quay về thôi."
"Đi đi, chút nữa chị sẽ báo giúp cho. Em nhanh chóng về là được." Chị dâu Lý hào phóng đáp.
Lưu Mĩ Lan cảm ơn, sau đó thì rời khỏi công xưởng.
Tô Trà đang đứng dưới tòa nhà dành cho công nhân thì nghe được một loạt tiếng bước chân đang tiến về phía này, cô ngẩng đầu lên, thấy cách đó không xa có một người phụ nữ mang thai đang đến gần.
"Chị dâu hai, chị đến rồi à? Chúng ta lên nhà ngồi một lát."
Con người của Lưu Mĩ Lan vô cùng sĩ diện, thế nên từ trước đến nay cho dù trong lòng không thích đến đâu thì ngoài mặt bà ta vẫn làm thỏa đáng. Giống như bây giờ vậy, cho dù trong lòng không vui vì chị dâu hai thường xuyên tìm tới nhà mình, thế nhưng thím ta sẽ không thể hiện ra ngoài mặt.
"Được, đúng lúc hai mẹ con chị đang đói bụng. Mĩ Lan, nhà em có gì ăn không?"
"Trước khi chị đến cũng không báo một tiếng, cho nên..."
"Không sao đâu, chị không kén chọn, có gì ăn đó là được mà." Vương Tú Mi nói một câu, khiến cho Lưu Mĩ Lan tức đến độ suýt tắt thở.
Tô Trà mờ mịt nhìn bà mẹ già nhà mình.
Mẹ già của cô đúng là không ngừng đổi mới hình tượng của bà trong cảm nhận của cô.
Thế nhưng, ngoại trừ thái độ làm người khiến người ta cạn lời đó ra, thì Vương Tú Mi đối xử với đứa con gái Tô Trà này không có chỗ nào phải chê.
Thân làm người chiếm mất cơ thể này, Tô Trà không thể chê trách gì bà mẹ Vương Tú Mi này cả.
Vài phút sau, cả hai mẹ con lên nhà thím ba. Vương Tú Mi thật đúng là có gì ăn nấy, không có chút khách sáo nào cả.
Làm hay lắm, bà ấy trực tiếp mở tủ lấy bột mì ra bắt đầu nấu mì.
Tô Trà lén quan sát thấy gương mặt của thím ba Lưu Mĩ Lan đã tối sầm lại, đen xì, chỉ cần có mắt đều có thể nhận ra thím ta vô cùng tức giận.
Thế nhưng bà mẹ hời của cô lại bày ra dáng vẻ không thấy gì cả.
Sau đó, Lưu Mĩ Lan thở hổn hển, tức giận ném ra một câu "Phải quay về chỗ làm", rồi đi ra cửa.
Nước mì trong vắt, thả hai cọng rau muống xanh biếng, thoạt nhìn trông rất ngon miệng... Thật sự rất thơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.