Thập Niên: Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 3: Hối Hận
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
16/05/2023
Dựa theo nội dung cốt truyện của nguyên tác, đời thứ nhất của Tô Vận vô cùng thê thảm, vì cha mẹ sinh liên tiếp hai đứa con gái, cho nên có rất nhiều người trong thôn thầm cười nhạo gia đình cô ta tuyệt hậu.
Đời trước, chuyện gì cũng Tô Vận cũng phải làm, cô ta sống chẳng khác gì gia súc cả.
Cô ta vô cùng hâm mộ Tô Trà nhà chú hai, mỗi ngày không những không cần làm gì hết, còn có thể mặc quần áo đẹp ra ngoài chơi.
Tất cả mọi việc bẩn thỉu và mệt nhọc trong nhà đều ném hết cho cha mẹ của Tô Vận, còn chú hai, thím hai thì hết ăn lại nằm, rảnh rỗi lại mở miệng dỗ dành ông bà nội.
Mười tám tuổi, Tô Vận bị người nhà ép buộc đi xem mặt Khương Triều Dương. Khương Triều Dương là quân nhân, điều kiện gia đình anh ta ở nông thôn này cũng được xem như số một, số hai rồi.
Khương Triều Dương nhìn trúng Tô Vận, thế nhưng Tô Vận lại chướng mắt Khương Triều Dương cao to, thô kệch. Thế nhưng dưới sự thúc đẩy của người nhà, Tô Vận vẫn ờm ờ thỏa hiệp.
Hai nhà Tô Khương nhanh chóng đính hôn.
Thế nhưng nửa năm sau đó, trong một lần vào thành phố, Tô Vận vô tình quen biết một người đàn ông vô cùng dịu dàng và hài hước tên là Tống Thanh Phong, Tô Vận bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, cho nên đã bỏ trốn với Tống Thanh Phong.
Nhưng sau đó, Tô Vận mới biết được Tống Thanh Phong là một kẻ lừa đảo, anh ta lười biếng hết ăn lại nằm.
Thậm chí về sau Tô Vận còn bị Tống Thanh Phong bán cho đám buôn người, sau đó đám buôn người lại bán cô cho một ông già trong núi sâu.
Tô Vận đợi trong núi suốt mười năm trời, Tô Vận ở trong núi, kêu trời trời không thấu, kêu đất, đất chẳng hay.
Năm Tô Vận ba mươi hai tuổi là bước ngoặt của cuộc đời cô ta. Cảnh sát tìm đến thôn, cứu tất cả những người phụ nữ bị lừa bán trong thôn ra ngoài.
Tô Vận cũng được đưa ra ngoài, sau đó cô ta gặp được Khương Triều Dương mặc một bộ quân trang đứng ở cục cánh sát. Dường như anh ta không hề thay đổi chút gì, thoạt nhìn không khác gì so với mười mấy năm trước.
Nhưng mà cô ta thay đổi rồi. Cô ta mới hơn ba mươi thôi, thế nhưng dáng vẻ lại giống như đã ngoài năm mươi vậy, là da vừa thô ráp vừa xuất hiện nếp nhăn.
Trong một giây khi nghe người ta gọi Khương Triều Dương là "Thủ trưởng Khương" kia, Tô Vận vô cùng hối hận.
Có phải nếu lúc trước cô ta không rời đi, liệu có phải bây giờ cô ta đã có thể đứng bên cạnh anh ta không?
Đời trước, chuyện gì cũng Tô Vận cũng phải làm, cô ta sống chẳng khác gì gia súc cả.
Cô ta vô cùng hâm mộ Tô Trà nhà chú hai, mỗi ngày không những không cần làm gì hết, còn có thể mặc quần áo đẹp ra ngoài chơi.
Tất cả mọi việc bẩn thỉu và mệt nhọc trong nhà đều ném hết cho cha mẹ của Tô Vận, còn chú hai, thím hai thì hết ăn lại nằm, rảnh rỗi lại mở miệng dỗ dành ông bà nội.
Mười tám tuổi, Tô Vận bị người nhà ép buộc đi xem mặt Khương Triều Dương. Khương Triều Dương là quân nhân, điều kiện gia đình anh ta ở nông thôn này cũng được xem như số một, số hai rồi.
Khương Triều Dương nhìn trúng Tô Vận, thế nhưng Tô Vận lại chướng mắt Khương Triều Dương cao to, thô kệch. Thế nhưng dưới sự thúc đẩy của người nhà, Tô Vận vẫn ờm ờ thỏa hiệp.
Hai nhà Tô Khương nhanh chóng đính hôn.
Thế nhưng nửa năm sau đó, trong một lần vào thành phố, Tô Vận vô tình quen biết một người đàn ông vô cùng dịu dàng và hài hước tên là Tống Thanh Phong, Tô Vận bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, cho nên đã bỏ trốn với Tống Thanh Phong.
Nhưng sau đó, Tô Vận mới biết được Tống Thanh Phong là một kẻ lừa đảo, anh ta lười biếng hết ăn lại nằm.
Thậm chí về sau Tô Vận còn bị Tống Thanh Phong bán cho đám buôn người, sau đó đám buôn người lại bán cô cho một ông già trong núi sâu.
Tô Vận đợi trong núi suốt mười năm trời, Tô Vận ở trong núi, kêu trời trời không thấu, kêu đất, đất chẳng hay.
Năm Tô Vận ba mươi hai tuổi là bước ngoặt của cuộc đời cô ta. Cảnh sát tìm đến thôn, cứu tất cả những người phụ nữ bị lừa bán trong thôn ra ngoài.
Tô Vận cũng được đưa ra ngoài, sau đó cô ta gặp được Khương Triều Dương mặc một bộ quân trang đứng ở cục cánh sát. Dường như anh ta không hề thay đổi chút gì, thoạt nhìn không khác gì so với mười mấy năm trước.
Nhưng mà cô ta thay đổi rồi. Cô ta mới hơn ba mươi thôi, thế nhưng dáng vẻ lại giống như đã ngoài năm mươi vậy, là da vừa thô ráp vừa xuất hiện nếp nhăn.
Trong một giây khi nghe người ta gọi Khương Triều Dương là "Thủ trưởng Khương" kia, Tô Vận vô cùng hối hận.
Có phải nếu lúc trước cô ta không rời đi, liệu có phải bây giờ cô ta đã có thể đứng bên cạnh anh ta không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.