Thập Niên: Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 47: So Sánh
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
22/05/2023
Chuyện dạy kèm này là dựa vào bản lĩnh thôi, mà quan trọng cũng là sự tự nguyện của mọi người.
Hơn nữa, tám đứa bé cũng trạc tuổi nhau, ít nhất cũng giúp Tô Trà bớt lo không ít.
Thời gian trôi qua từng ngày, từng ngày một, chỉ chớp mắt một cái mà bốn, năm ngày đã trôi qua.
Trái ngược với không khí hài hòa sinh động bên lớp của Tô Trà, thì bên lớp học của Tô Vận lại vô cùng nghiêm túc.
Tô Trà chú trọng việc dạy và học linh hoạt, thế nên lúc nên học thì học, lúc nên chơi cô sẽ để cho đám trẻ có thời gian chơi.
Thế nhưng đối với Tô Trà, không nên dành toàn bộ thời gian cho việc học, mà còn phân bổ thời gian cho những chuyện mình muốn làm nữa.
Thế nên thi thoảng nếu Tô Trà có thời gian, cô sẽ dắt tám đứa bé đi quanh thôn, người trong thôn nghe nói, hình như là để lấy cảm hứng viết một bài văn gì đó, đề bài là "Xóm làng thân yêu của em".
Sau đó, cha mẹ của tám đứa bé kia còn đọc bài văn do con cái nhà mình viết, lại nói, chúng viết thực sự rất hay.
Cái gì mà "dòng sông trong vắt", "tôm cá tung tăng nô đùa", đọc đi đọc lại đã thấy khác biệt với những bài văn mà trước kia chúng viết rồi.
Ban đầu mấy đứa nhóc chỉ biết viết "Thôn em có một dòng sông, trong sông có đá, có cá, có tôm" thôi.
Hơn nữa nhóm cha mẹ này cũng phát hiện ra, bọn trẻ mới chỉ đi học vài ngày, nhưng đúng thật là có tiến bộ rồi.
Thấy mấy đứa bé bên chỗ Tô Trà tiến bộ, nhóm cha mẹ của mấy đứa bé bên lớp của Tô Vận không nhịn được mà so sánh.
Vừa so sánh, lập tức nhận ra sự khác biệt.
Tô Vận này thu tiền để làm việc, thế nhưng dạy mấy ngày rồi, thế mà đám trẻ còn không tiến bộ bằng mấy đứa bên chỗ Tô Trà đâu.
Tiền cũng đưa rồi, mấy bậc phụ huynh đó làm sao mà vui cho được.
Sau đó có người còn thầm cười nhạo Tô Vận, hỏi về chuyện học kèm của mấy đứa bé.
Sau đó cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì cô không biết, chỉ biết là xảy ra chút tranh chấp ầm ĩ.
Chuyện này vốn không có quan hệ gì với Tô Trà cả, thế nhưng hôm nay lại có người đến tìm Tô Trà.
Gương mặt ngăm đen của đối phương hiện ra một ý cười ngượng ngùng, bà ta dè dặt cất tiếng: "Tô Trà, cháu có thể để Khôn Nhi nhà thím đến chỗ cháu học không? Thím cũng biết chuyện này là thím sai trước, ban đầu đã nhờ cậy cháu dạy dỗ con bé, thế nhưng cuối cùng lại đưa nó sang chỗ Tô Vận."
Hơn nữa, tám đứa bé cũng trạc tuổi nhau, ít nhất cũng giúp Tô Trà bớt lo không ít.
Thời gian trôi qua từng ngày, từng ngày một, chỉ chớp mắt một cái mà bốn, năm ngày đã trôi qua.
Trái ngược với không khí hài hòa sinh động bên lớp của Tô Trà, thì bên lớp học của Tô Vận lại vô cùng nghiêm túc.
Tô Trà chú trọng việc dạy và học linh hoạt, thế nên lúc nên học thì học, lúc nên chơi cô sẽ để cho đám trẻ có thời gian chơi.
Thế nhưng đối với Tô Trà, không nên dành toàn bộ thời gian cho việc học, mà còn phân bổ thời gian cho những chuyện mình muốn làm nữa.
Thế nên thi thoảng nếu Tô Trà có thời gian, cô sẽ dắt tám đứa bé đi quanh thôn, người trong thôn nghe nói, hình như là để lấy cảm hứng viết một bài văn gì đó, đề bài là "Xóm làng thân yêu của em".
Sau đó, cha mẹ của tám đứa bé kia còn đọc bài văn do con cái nhà mình viết, lại nói, chúng viết thực sự rất hay.
Cái gì mà "dòng sông trong vắt", "tôm cá tung tăng nô đùa", đọc đi đọc lại đã thấy khác biệt với những bài văn mà trước kia chúng viết rồi.
Ban đầu mấy đứa nhóc chỉ biết viết "Thôn em có một dòng sông, trong sông có đá, có cá, có tôm" thôi.
Hơn nữa nhóm cha mẹ này cũng phát hiện ra, bọn trẻ mới chỉ đi học vài ngày, nhưng đúng thật là có tiến bộ rồi.
Thấy mấy đứa bé bên chỗ Tô Trà tiến bộ, nhóm cha mẹ của mấy đứa bé bên lớp của Tô Vận không nhịn được mà so sánh.
Vừa so sánh, lập tức nhận ra sự khác biệt.
Tô Vận này thu tiền để làm việc, thế nhưng dạy mấy ngày rồi, thế mà đám trẻ còn không tiến bộ bằng mấy đứa bên chỗ Tô Trà đâu.
Tiền cũng đưa rồi, mấy bậc phụ huynh đó làm sao mà vui cho được.
Sau đó có người còn thầm cười nhạo Tô Vận, hỏi về chuyện học kèm của mấy đứa bé.
Sau đó cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì cô không biết, chỉ biết là xảy ra chút tranh chấp ầm ĩ.
Chuyện này vốn không có quan hệ gì với Tô Trà cả, thế nhưng hôm nay lại có người đến tìm Tô Trà.
Gương mặt ngăm đen của đối phương hiện ra một ý cười ngượng ngùng, bà ta dè dặt cất tiếng: "Tô Trà, cháu có thể để Khôn Nhi nhà thím đến chỗ cháu học không? Thím cũng biết chuyện này là thím sai trước, ban đầu đã nhờ cậy cháu dạy dỗ con bé, thế nhưng cuối cùng lại đưa nó sang chỗ Tô Vận."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.