Thập Niên: Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 43: Tặng Đồ
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
21/05/2023
"Ôi ôi ôi, còn có Yến Tử nhà thím nữa."
"Còn Cao Mẫn nhà thím nữa."
"Còn có... nhà thím nữa."
"Tô Trà, bọn thím sẽ không để cháu giúp đỡ không công đâu. Trong nhà thím đã tích trứng gà được nửa tháng nay rồi, có mười lăm quả, có chút ít nhưng cháu đừng ghét bỏ nhé."
"Đây là bắp non mà nhà thím mới bẻ, cháu nhận đi."
"Đây là lạc mà nhà thím tự rang, giòn lắm."
Trứng gà, lạc sống, đỗ rang, lạc rang, còn có hạt dưa rang đường,...
Tô Trà nhìn đống quà mà mọi người biếu, tuy số lượng không quá nhiều, thế nhưng lễ nhẹ tình nặng. Huống chi đây còn là biểu hiện của việc người dân trong thôn coi trọng giáo dục, trong lòng Tô Trà cũng rất vui vẻ.
"Nhưng mà người đông quá, không có chỗ nào đủ cho tất cả mọi người cùng ngồi." Tô Trà khó xử nói.
Đông quá, đây là vấn đề cần phải nghĩ cách giải quyết. Cũng đâu thể để nhiều người thế này, toàn bộ đều chạy đến sân nhà trưởng thôn đâu đúng không?
Tô Trà nói chuyện này ra, tất cả mọi người đều không chút để ý phất tay một cái. Bọn họ còn tưởng là chuyện gì nữa cơ đấy, không phải là thiếu chỗ ngồi thôi ư?
Không phải trong thôn có một tòa nhà dành riêng cho đám thanh niên trí thức đã bỏ không nhiều năm đấy à, chờ chút nữa bọn họ dọn dẹp chút là xong ngay ấy mà.
Nghe thấy vấn đề chỗ ngồi đã được giải quyết, Tô Trà cũng đồng ý với chuyện này.
"Được rồi, cháu chỉ giúp mọi người dạy kèm đám trẻ thôi, cũng không phải việc gì lớn, thế nên mọi người không cần mang đồ đến đâu. Chúng ta đều là người cùng thôn, có nhiều người còn là họ hàng nhà cháu nữa, mang đồ đạc đến thế này cũng quá khách sáo rồi." Tô Trà cười một tiếng, sau đó cô mới tiếp tục lên tiếng: "Chuyện này cứ quyết định thế nhé, mọi người đều cầm về đi thôi."
"Ôi, sao có thể để cháu dạy không công được, lại nói, đồ đã mang đến rồi, làm gì có đạo lý cầm về?"
"Đúng rồi, nào, đây là lạc của thím, cháu cứ cầm đi."
"Đúng, đều là đồ nhà mình trồng thôi, không đáng bao nhiêu tiền cả."
Người đến cũng không muốn mang đồ về, nhờ người ta dạy kèm cho con mình, sao có thể để người ta làm không công được.
Cho dù là họ hàng, bọn họ cũng không có mặt dày như thế.
Trong sân vô cùng náo nhiệt, mọi người lục tục rời đi, mà Tô Trà cũng nhận được khá nhiều đồ vật.
Đương nhiên, số lượng mà mọi người tặng không nhiều, nhưng mà nhiều người tặng, thì đồ sẽ chất đống lên.
"Còn Cao Mẫn nhà thím nữa."
"Còn có... nhà thím nữa."
"Tô Trà, bọn thím sẽ không để cháu giúp đỡ không công đâu. Trong nhà thím đã tích trứng gà được nửa tháng nay rồi, có mười lăm quả, có chút ít nhưng cháu đừng ghét bỏ nhé."
"Đây là bắp non mà nhà thím mới bẻ, cháu nhận đi."
"Đây là lạc mà nhà thím tự rang, giòn lắm."
Trứng gà, lạc sống, đỗ rang, lạc rang, còn có hạt dưa rang đường,...
Tô Trà nhìn đống quà mà mọi người biếu, tuy số lượng không quá nhiều, thế nhưng lễ nhẹ tình nặng. Huống chi đây còn là biểu hiện của việc người dân trong thôn coi trọng giáo dục, trong lòng Tô Trà cũng rất vui vẻ.
"Nhưng mà người đông quá, không có chỗ nào đủ cho tất cả mọi người cùng ngồi." Tô Trà khó xử nói.
Đông quá, đây là vấn đề cần phải nghĩ cách giải quyết. Cũng đâu thể để nhiều người thế này, toàn bộ đều chạy đến sân nhà trưởng thôn đâu đúng không?
Tô Trà nói chuyện này ra, tất cả mọi người đều không chút để ý phất tay một cái. Bọn họ còn tưởng là chuyện gì nữa cơ đấy, không phải là thiếu chỗ ngồi thôi ư?
Không phải trong thôn có một tòa nhà dành riêng cho đám thanh niên trí thức đã bỏ không nhiều năm đấy à, chờ chút nữa bọn họ dọn dẹp chút là xong ngay ấy mà.
Nghe thấy vấn đề chỗ ngồi đã được giải quyết, Tô Trà cũng đồng ý với chuyện này.
"Được rồi, cháu chỉ giúp mọi người dạy kèm đám trẻ thôi, cũng không phải việc gì lớn, thế nên mọi người không cần mang đồ đến đâu. Chúng ta đều là người cùng thôn, có nhiều người còn là họ hàng nhà cháu nữa, mang đồ đạc đến thế này cũng quá khách sáo rồi." Tô Trà cười một tiếng, sau đó cô mới tiếp tục lên tiếng: "Chuyện này cứ quyết định thế nhé, mọi người đều cầm về đi thôi."
"Ôi, sao có thể để cháu dạy không công được, lại nói, đồ đã mang đến rồi, làm gì có đạo lý cầm về?"
"Đúng rồi, nào, đây là lạc của thím, cháu cứ cầm đi."
"Đúng, đều là đồ nhà mình trồng thôi, không đáng bao nhiêu tiền cả."
Người đến cũng không muốn mang đồ về, nhờ người ta dạy kèm cho con mình, sao có thể để người ta làm không công được.
Cho dù là họ hàng, bọn họ cũng không có mặt dày như thế.
Trong sân vô cùng náo nhiệt, mọi người lục tục rời đi, mà Tô Trà cũng nhận được khá nhiều đồ vật.
Đương nhiên, số lượng mà mọi người tặng không nhiều, nhưng mà nhiều người tặng, thì đồ sẽ chất đống lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.