Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân
Chương 26: Khi Nào Mới Có Thể Bình Thản Thu Tiền Nhà? 2
Ngũ Diệp Đàm
02/09/2022
Lâm Khê tiếp tục nâng cao dũng khí, mang theo chút cẩn thận nói: “Vậy anh Lương, cuộc hôn nhân như thế này cũng không phải là điều mà anh muốn đúng không? Chắc là anh cũng có cô gái mà mình thích, hoặc là, sau này chắc chắn cũng sẽ gặp được. Nếu như cuộc hôn nhân này của chúng ta chỉ là tạm thời, vậy sau khi chúng ta giải quyết xong mọi việc có thể giải trừ quan hệ hôn nhân không?”
Sắc mặt Lương Triệu Thành trầm xuống.
Nhưng vào lúc này Lâm Khê đã không nhìn anh nữa.
Nhìn bộ dạng kia của anh, cô sợ rằng mình khó mà nói ra mọi chuyện một cách lưu loát rõ ràng được.
Cô vẫn luôn nhìn vào bàn tay đang đặt trên bàn của anh.
Bàn tay kia rất to, có hơi đen, có hơi thô ráp, khớp xương rõ ràng, chắc sẽ còn có lớp chai sạn rất dày.
Cô thấy tay của anh hơi nắm lại, trong lòng cũng hồi hộp theo, nhưng rất nhanh lại thả lỏng tâm tư, nói: “Phía cha anh, chỉ cần có việc gì tôi cũng có thể giúp một tay, không có vấn đề gì. Bên này, anh cũng có thể ở lại đây, không cần trả tiền nhà, cứ ở mãi cũng không sao. Nhưng nếu như sau này anh gặp được cô gái mà mình thích, muốn tôi giúp anh giải thích, tôi có thể giúp anh bất cứ lúc nào.”
Cô gái mà mình thích?
Lương Triệu Thành không nghĩ đến cô gái mà mình thích gì đó, người anh nghĩ đến là Hạ Hướng Viễn.
Cho nên cô vẫn chưa buông bỏ được Hạ Hướng Viễn kia sao?
Chuyện cô dây dưa với Hạ Hướng Viễn, thực ra lúc anh ở Bắc Thành đã nghe nói rồi.
Anh gọi điện cho Triệu Bắc.
Triệu Bắc là chiến hữu của anh, cùng giải ngũ và gây dựng sự nghiệp với anh, cũng ở nhà cho thuê của nhà họ Lâm cùng với anh.
Anh gọi điện hỏi tình hình ở nhà họ Lâm, Triệu Bắc không hề biết chuyện anh và Lâm Khê đã đăng ký kết hôn, nói thẳng ra trong điện thoại: “Anh Thành, nhà họ Lâm náo nhiệt lắm, chuyện này nối tiếp chuyện kia, nhìn thôi cũng không biết con sói nào ác độc hơn. Có điều em thấy Lâm Khê và tên nhóc Hạ Hướng Viễn đó vẫn còn đang qua lại, nếu như tên nhóc Hạ Hướng Viễn kia có thể chống đỡ thì cũng không sao, nếu như cũng là một thứ vô dụng thì một cô gái tốt như vậy e là sẽ phải rơi vào hố lửa, không biết sẽ biến thành như thế nào.”
Cho nên sau khi xử lý xong chuyện ở Bắc Thành, anh vội vàng quay về.
Nghĩ đến những chuyện này, anh lạnh lùng nói: “Không cần, kết hôn không phải là trò đùa, đã kết hôn rồi, tôi sẽ không có cô gái mà mình thích gì đó, sau này em cũng đừng qua lại với Hạ Hướng Viễn nữa, đừng quên lời hứa mà em đã nói với bà Lâm.”
Lâm Khê: ??
Chuyện này có liên quan gì đến Hạ Hướng Viễn?
Đầu óc của Lâm Khê nhất thời có chút ngơ ngẩn.
Có điều đối phương là một quân nhân giải ngũ của thời đại tám mươi, chín mươi. Tính cách của anh rõ ràng là kiểu kiên định mạnh mẽ thậm chí là cố chấp, Lâm Khê cũng biết chắc chắn là không dễ dàng đàm phán.
Biểu đạt thành ý của mình cũng nhất định phải nói rõ ràng rằng chuyện này không có liên quan gì đến người khác, tuyệt đối không được khiêu khích tự tôn của anh. Có lẽ sẽ có rất ít người có thể chấp nhận chuyện bạn đã thích người khác nên mới chia tay với anh ta.
Hơn nữa sau này cô còn phải nương nhờ anh.
Muốn anh làm chỗ dựa để đuổi người nhà họ Chu, người nhà họ Hạ cùng với cha ruột của Trần Dã và người nhà họ Trần mà cô chưa từng gặp kia đi.
“Chuyện này không có bất kì liên quan gì đến Hạ Hướng Viễn.”
Cô hít sâu một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh, giọng nói cùng càng lúc càng chân thành, còn mang theo chút áy náy: “Anh Lương, chuyện này không có bất cứ liên quan gì đến Hạ Hướng Viễn, sau này tôi cũng sẽ không có bất kì dính dáng gì đến anh ta.”
“Tôi biết rằng hôn sự này là do trước khi bà nội tôi lâm chung không yên tâm về tôi nên đã cầu xin anh, anh không tiện từ chối bà, không còn cách nào nên mới đồng ý với bà. Đây thực ra là một chuyện khiến người ta khó chịu. Hôn nhân vốn nên thành lập dựa trên việc hai người yêu nhau, hai bên đều muốn ở bên đối phương cả đời, cũng phù hợp để sống bên nhau cả đời. Bà nội ép anh cưới tôi như vậy, thực sự rất không công bằng với anh, nói chung chuyện này là không đúng, bà nội cũng chỉ vì không yên tâm về tôi, sau này tôi nhất định sẽ chăm sóc cho bản thân và Tiểu Dã thật tốt, nếu cần cũng sẽ nhờ anh giúp đỡ, như vậy cũng sẽ không cần anh hi sinh hôn nhân của mình.”
Sắc mặt Lương Triệu Thành trầm xuống.
Nhưng vào lúc này Lâm Khê đã không nhìn anh nữa.
Nhìn bộ dạng kia của anh, cô sợ rằng mình khó mà nói ra mọi chuyện một cách lưu loát rõ ràng được.
Cô vẫn luôn nhìn vào bàn tay đang đặt trên bàn của anh.
Bàn tay kia rất to, có hơi đen, có hơi thô ráp, khớp xương rõ ràng, chắc sẽ còn có lớp chai sạn rất dày.
Cô thấy tay của anh hơi nắm lại, trong lòng cũng hồi hộp theo, nhưng rất nhanh lại thả lỏng tâm tư, nói: “Phía cha anh, chỉ cần có việc gì tôi cũng có thể giúp một tay, không có vấn đề gì. Bên này, anh cũng có thể ở lại đây, không cần trả tiền nhà, cứ ở mãi cũng không sao. Nhưng nếu như sau này anh gặp được cô gái mà mình thích, muốn tôi giúp anh giải thích, tôi có thể giúp anh bất cứ lúc nào.”
Cô gái mà mình thích?
Lương Triệu Thành không nghĩ đến cô gái mà mình thích gì đó, người anh nghĩ đến là Hạ Hướng Viễn.
Cho nên cô vẫn chưa buông bỏ được Hạ Hướng Viễn kia sao?
Chuyện cô dây dưa với Hạ Hướng Viễn, thực ra lúc anh ở Bắc Thành đã nghe nói rồi.
Anh gọi điện cho Triệu Bắc.
Triệu Bắc là chiến hữu của anh, cùng giải ngũ và gây dựng sự nghiệp với anh, cũng ở nhà cho thuê của nhà họ Lâm cùng với anh.
Anh gọi điện hỏi tình hình ở nhà họ Lâm, Triệu Bắc không hề biết chuyện anh và Lâm Khê đã đăng ký kết hôn, nói thẳng ra trong điện thoại: “Anh Thành, nhà họ Lâm náo nhiệt lắm, chuyện này nối tiếp chuyện kia, nhìn thôi cũng không biết con sói nào ác độc hơn. Có điều em thấy Lâm Khê và tên nhóc Hạ Hướng Viễn đó vẫn còn đang qua lại, nếu như tên nhóc Hạ Hướng Viễn kia có thể chống đỡ thì cũng không sao, nếu như cũng là một thứ vô dụng thì một cô gái tốt như vậy e là sẽ phải rơi vào hố lửa, không biết sẽ biến thành như thế nào.”
Cho nên sau khi xử lý xong chuyện ở Bắc Thành, anh vội vàng quay về.
Nghĩ đến những chuyện này, anh lạnh lùng nói: “Không cần, kết hôn không phải là trò đùa, đã kết hôn rồi, tôi sẽ không có cô gái mà mình thích gì đó, sau này em cũng đừng qua lại với Hạ Hướng Viễn nữa, đừng quên lời hứa mà em đã nói với bà Lâm.”
Lâm Khê: ??
Chuyện này có liên quan gì đến Hạ Hướng Viễn?
Đầu óc của Lâm Khê nhất thời có chút ngơ ngẩn.
Có điều đối phương là một quân nhân giải ngũ của thời đại tám mươi, chín mươi. Tính cách của anh rõ ràng là kiểu kiên định mạnh mẽ thậm chí là cố chấp, Lâm Khê cũng biết chắc chắn là không dễ dàng đàm phán.
Biểu đạt thành ý của mình cũng nhất định phải nói rõ ràng rằng chuyện này không có liên quan gì đến người khác, tuyệt đối không được khiêu khích tự tôn của anh. Có lẽ sẽ có rất ít người có thể chấp nhận chuyện bạn đã thích người khác nên mới chia tay với anh ta.
Hơn nữa sau này cô còn phải nương nhờ anh.
Muốn anh làm chỗ dựa để đuổi người nhà họ Chu, người nhà họ Hạ cùng với cha ruột của Trần Dã và người nhà họ Trần mà cô chưa từng gặp kia đi.
“Chuyện này không có bất kì liên quan gì đến Hạ Hướng Viễn.”
Cô hít sâu một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh, giọng nói cùng càng lúc càng chân thành, còn mang theo chút áy náy: “Anh Lương, chuyện này không có bất cứ liên quan gì đến Hạ Hướng Viễn, sau này tôi cũng sẽ không có bất kì dính dáng gì đến anh ta.”
“Tôi biết rằng hôn sự này là do trước khi bà nội tôi lâm chung không yên tâm về tôi nên đã cầu xin anh, anh không tiện từ chối bà, không còn cách nào nên mới đồng ý với bà. Đây thực ra là một chuyện khiến người ta khó chịu. Hôn nhân vốn nên thành lập dựa trên việc hai người yêu nhau, hai bên đều muốn ở bên đối phương cả đời, cũng phù hợp để sống bên nhau cả đời. Bà nội ép anh cưới tôi như vậy, thực sự rất không công bằng với anh, nói chung chuyện này là không đúng, bà nội cũng chỉ vì không yên tâm về tôi, sau này tôi nhất định sẽ chăm sóc cho bản thân và Tiểu Dã thật tốt, nếu cần cũng sẽ nhờ anh giúp đỡ, như vậy cũng sẽ không cần anh hi sinh hôn nhân của mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.