Thập Niên Hoa Hạ Miên

Chương 4

Tô Tử Noãn

17/04/2015

edit + beta: Phong Tuyết

Trở lại căn nhà đầy hoa lê, ta thấy Thư Lê đang ngồi trên ghế may y phục cho ta, hắn không nhìn thấy gì, lục lọi vật liệu may mặc, từng đường khâu thật chậm, có lúc kim đâm vào tay hắn dường như không thấy đau, sắc mặt một chút cũng không đổi, dùng bàn tay đo đạc chiều dài, đến khi cảm thấy thích hợp thì bắt đầu se chỉ luồn kim.

Ta hết ăn lại nằm, cơm là Thư Lê nấu, y phục là Thư Lê may, ta nghĩ, Thư Lê tiên sinh rất có tố chất làm tiểu tức phụ, nếu không có hắn quan tâm bao bọc ta, chỉ e rằng ta đã chết từ lâu.

Ta rón ra rón rén đi tới, ôm lấy nửa người Thư Lê từ phía sau, cười hì hì nói vào tai hắn: “Người mù, ngươi không nhìn thấy bộ dạng của ta, tại sao bộ y phục nào ngươi cũng làm được vừa người?”.

Thư Lê tựa hồ như không ngờ rằng hôm nay ta lại trở về sớm như vậy, lúc ta ôm lấy hắn, thân thể hắn cứng đờ, cho đến khi nghe được thanh âm của ta mới từ từ mềm nhũn ra.

“Ta không có mắt, nhưng có tâm, có thể tưởng tượng ra bộ dáng của ngươi”.

Ta có chút căng thẳng, do dự nhiều năm trong lòng rốt cuộc nói ra: “Thư Lê, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này đi, ta chắc chắn sẽ chữa lành được đôi mắt của ngươi, để ngươi có thể nhìn thấy ta, cũng nhìn thấy được phong cảnh của thế gian này. Ngươi không nên cứ ở mãi nơi này, ngươi chờ mười năm, mười năm không hề có ai tới, năm sau cũng sẽ không có ai tới đâu”.

Sắc mặt Thư Lê tái nhợt, trên môi mấp máy gì đó nhưng lại hồi lâu không có lên tiếng.

“Thư Lê?”.

“Ngươi làm sao biết người đó sẽ không tới?”. Thư Lê nhẹ giọng hỏi.

Ta nghĩ Thư Lê đang mang trong mình chấp niệm.



Thôi thôi, ai bảo ta là người tới sau.

“Ngươi có nghĩ trên đời này có thần tiên không? Hôm nay ta thấy một quái nhân đạp bảo kiếm từ trên mây đáp xuống, rất không đàng hoàng, lại tự nhận mình là thượng thần, ngươi cảm thấy có buồn cười không?”.

Ta vừa nói vừa chú ý tới phản ứng của Thư Lê, chỉ thấy tay hắn run lên, chiếc kim khâu đã đâm vào tay hắn.

Ta không ngờ phản ứng của hắn lại mạnh như vậy, chiếc kim đâm thật sâu, ta không khỏi đau lòng.

Hắn lại khôi phục thần sắc bình tĩnh, cười nhạt hỏi: “Người đó nhất định là một nam tử tuấn mỹ, ngươi đối với hắn nhất kiến chung tình, mà hắn vừa thấy ngươi thì không thể kìm lòng được, để tiên sinh ta đoán xem, hắn ôm ngươi hay là hôn ngươi?”.

Ta vô cùng kinh ngạc, người mù này giống như đã nhìn thấy tận mắt mọi việc vậy, ta cảm thấy có chút khó chịu: “Ta là loại người tùy tiện như vậy sao? Người mù, tại sao ngươi lại nghĩ ta như thế?”.

Thư Lê cúi đầu, thanh âm mang chút khổ sở nói: “Khi nãy lúc ngươi lặng lẽ đứng ở phía sau lưng ta rồi ôm lấy ta, ta nghe được hơi thở của hắn”.

Hắn nhướng mày, vẻ cô đơn.

Ta lắc đầu, định lôi chéo áo của hắn giải thích, nhưng lại cảm thấy giải thích giống như là che giấu, cho nên ta không lên tiếng.

Thư Lê từ từ đứng lên, lần mò bước vào bên trong phòng.



Ta hướng về phía bóng lưng của hắn, hỏi: “Thư Lê, ngươi và hắn quen biết nhau sao?”.

Thư Lê vẫn bước đi, không hề lên tiếng.

Ta không phải người ngốc, rất nhiều năm qua tướng mạo của Thư Lê không thay đổi, hoa lê trong viện nở mãi không tàn, hắn không ra khỏi cửa nhưng khi ta đến luôn có rượu ngon thức ăn ngon, mắt của hắn tuy không thấy nhưng công phu của hắn lại rất cao thâm, đây không phải là chuyện thường.

Ta thần không sợ, quỷ không sợ, lưu manh cũng không để vào trong mắt.

Cũng là bởi Thư Lê khiến ta không sợ hãi.

Thời gian mười năm, từ khi bắt đầu ở đây, ta đã không rõ lắm, đến tột cùng là hắn ở theo ta hay là ta ở theo hắn?

Nhưng hết lần này tới lần khác hắn không hề nói cho ta biết hắn là ai.

Ta cố ý hỏi: “Người mù, ta thấy tên thần tiên kia rất vừa ý ta, dù sao ngươi cũng không lập gia đình với ta, nếu như ta gả cho hắn, ngươi thấy thế nào?”.

Thư Lê ngây người, sau đó mặt không biến sắc nói: “Chỉ cần ngươi nguyện ý”.

Ta căng thẳng, hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười: “Vậy ngươi nghĩ cách làm sao mau chóng giúp ta được gả cho hắn, như vậy ngươi cũng không cần phải hầu hạ ta như bây giờ nữa”.

Thư Lê lại nhếch khóe môi, ngoài cười nhưng trong không hề cười, thanh âm lạnh lẽo, vẫn nói câu kia: “Chỉ cần ngươi nguyện ý”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên Hoa Hạ Miên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook