Chương 6
Tô Tử Noãn
17/04/2015
edit + beta: Phong Tuyết
Trước giờ chưa bao giờ ta khủng hoảng như thế.
“Thư Lê…”, ta giống như một du hồn chạy khắp nơi gọi tên hắn.
“Người mù…”, ngươi đã đi đâu, tại sao không mang ta theo?
“Tiên sinh…”, ta đây mặc dù không có bản lĩnh gì, nhưng còn có thể làm con mắt của ngươi.
Thiên hạ này quá lớn, ta không tìm được hắn.
Hết lần này tới lần khác đám người Tiền gia truy đuổi ta.
Ta không có tâm trí dây dưa cùng bọn chúng, quay đầu bỏ chạy, vượt qua một con phố, lại một cái ngõ, cuối cùng đã bỏ rơi được bọn chúng, nhưng ở cuối ngõ lại nhìn thấy lão đạo trước kia.
Lão đạo cầm chiêu hồn phiên và cây kiếm gỗ đào.
Ta kinh ngạc hỏi: “Ngươi nhìn thấy Thư Lê sao?”.
Lão đạo lắc đầu.
Ta lại nói: “Lần trước không phải ngươi đã tới trừ ma trong tiểu viện đầy hoa lê đó sao? Nam nhân ở cạnh ta chính là Thư Lê, hắn luôn mặc áo bào trắng, ánh mắt không được tốt, ngươi đã quên rồi sao?”.
Lão đạo cười, lông mày trắng giương lên: “Hôm đó ở trong viện ta chỉ nhìn thấy một mình ngươi, đâu có người khác?”.
Ta giống như bị sét đánh: “Không thể nào, hắn vẫn ở bên cạnh ta mà”.
“Một mình ngươi nhìn vào hư không cười nói, ta nói ngươi bị ma quấn thân, ngươi còn không tin, mắng ta là đồ lừa bịp”.
“Không phải… hắn và ta nương tựa vào nhau đã mười năm, hắn làm sao có thể là ma?”, ta cúi đầu lẩm bẩm.
Lão đạo lại tiến lên, xoa xoa đầu ta, thở dài nói: “Thiên nhãn của ta đã hỏng, không thấy được hắn, nhưng có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, ta biết hắn ở cùng ngươi, thế nên không có làm phép thực sự, sợ rằng quấy rối hồn phách của hắn”.
“Lão đạo, ngươi nói gì ta không hiểu?”.
“Ngọc yêu sau khi tan hết tu vi, chỉ có thể hồn phi phách tán, nếu như không phải nhờ có hắn, làm sao ngươi còn có thể sống?”.
Ta mở to đôi mắt, đe dọa nhìn ông ta: “Ngươi cũng biết những điều đó?”.
Lão đạo lắc đầu cười: “Ngươi nên hỏi lòng của ngươi”, dứt lời, hắn vung cây phất trần, chỉ vào ngực của ta nói: “Hỏi nó rốt cuộc đã quên cái gì, đã bỏ rơi cái gì”.
Ta không biết nên trả lời thế nào.
Bởi vì tim ta sớm đã không còn, một khắc biết được Thư Lê đã rời đi, tâm của ta cũng không còn.
Ánh mắt lão đạo xót thương nhìn ta: “Ngọc thạch rơi xuống nhân gian vốn đã tan xương nát thịt, lại trở thành một nữ đồng bảy tuổi, trưởng thành giống như người phàm trần, có lẽ hắn không nghĩ tới ngọc thạch kiếp trước không yêu hắn, nhưng sau khi hắn chết sẽ yêu hắn”.
“…”, ta kinh ngạc nhìn lão đạo: “Nói cho ta biết hắn chết như thế nào?”.
“Hắn và Diêm Vương đã định ra khế ước, dùng cái chết của hắn để đổi lấy sự sống cho ngươi. Trong khế ước, hắn giữ được hồn phách của mình trong mười năm, mà hiện tại chính là năm thứ mười. Một quỷ hồn, hắn có thể chờ đợi cái gì? Hắn cho tới bây giờ vẫn không hiểu, cũng nhìn không thấu”.
Trong nháy mắt, ta bỗng hiểu ra tất cả.
Hiểu tại sao năm đó khi ta tỉnh lại trong miếu lại trong bộ dạng một nữ đồng, trí nhớ hoàn toàn trống rỗng.
Hiểu vì sao năm đó ta vừa ngẩng đầu lại thấy Thư Lê híp mắt cười.
Hiểu tại sao hắn chưa bao giờ đáp ứng lời cầu hôn của ta.
Hiểu được vì sao mười năm nay hắn đợi người mà không đợi được.
Lần đầu tiên trong mười năm ta khóc mà không phải là ở trước mặt Thư Lê.
Lão đạo xoa đầu ta, thở dài: “Đứa nhỏ ngốc, ngươi nhớ hắn sao? Ta có thể cho ngươi nhìn thấy hắn”.
Trước giờ chưa bao giờ ta khủng hoảng như thế.
“Thư Lê…”, ta giống như một du hồn chạy khắp nơi gọi tên hắn.
“Người mù…”, ngươi đã đi đâu, tại sao không mang ta theo?
“Tiên sinh…”, ta đây mặc dù không có bản lĩnh gì, nhưng còn có thể làm con mắt của ngươi.
Thiên hạ này quá lớn, ta không tìm được hắn.
Hết lần này tới lần khác đám người Tiền gia truy đuổi ta.
Ta không có tâm trí dây dưa cùng bọn chúng, quay đầu bỏ chạy, vượt qua một con phố, lại một cái ngõ, cuối cùng đã bỏ rơi được bọn chúng, nhưng ở cuối ngõ lại nhìn thấy lão đạo trước kia.
Lão đạo cầm chiêu hồn phiên và cây kiếm gỗ đào.
Ta kinh ngạc hỏi: “Ngươi nhìn thấy Thư Lê sao?”.
Lão đạo lắc đầu.
Ta lại nói: “Lần trước không phải ngươi đã tới trừ ma trong tiểu viện đầy hoa lê đó sao? Nam nhân ở cạnh ta chính là Thư Lê, hắn luôn mặc áo bào trắng, ánh mắt không được tốt, ngươi đã quên rồi sao?”.
Lão đạo cười, lông mày trắng giương lên: “Hôm đó ở trong viện ta chỉ nhìn thấy một mình ngươi, đâu có người khác?”.
Ta giống như bị sét đánh: “Không thể nào, hắn vẫn ở bên cạnh ta mà”.
“Một mình ngươi nhìn vào hư không cười nói, ta nói ngươi bị ma quấn thân, ngươi còn không tin, mắng ta là đồ lừa bịp”.
“Không phải… hắn và ta nương tựa vào nhau đã mười năm, hắn làm sao có thể là ma?”, ta cúi đầu lẩm bẩm.
Lão đạo lại tiến lên, xoa xoa đầu ta, thở dài nói: “Thiên nhãn của ta đã hỏng, không thấy được hắn, nhưng có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, ta biết hắn ở cùng ngươi, thế nên không có làm phép thực sự, sợ rằng quấy rối hồn phách của hắn”.
“Lão đạo, ngươi nói gì ta không hiểu?”.
“Ngọc yêu sau khi tan hết tu vi, chỉ có thể hồn phi phách tán, nếu như không phải nhờ có hắn, làm sao ngươi còn có thể sống?”.
Ta mở to đôi mắt, đe dọa nhìn ông ta: “Ngươi cũng biết những điều đó?”.
Lão đạo lắc đầu cười: “Ngươi nên hỏi lòng của ngươi”, dứt lời, hắn vung cây phất trần, chỉ vào ngực của ta nói: “Hỏi nó rốt cuộc đã quên cái gì, đã bỏ rơi cái gì”.
Ta không biết nên trả lời thế nào.
Bởi vì tim ta sớm đã không còn, một khắc biết được Thư Lê đã rời đi, tâm của ta cũng không còn.
Ánh mắt lão đạo xót thương nhìn ta: “Ngọc thạch rơi xuống nhân gian vốn đã tan xương nát thịt, lại trở thành một nữ đồng bảy tuổi, trưởng thành giống như người phàm trần, có lẽ hắn không nghĩ tới ngọc thạch kiếp trước không yêu hắn, nhưng sau khi hắn chết sẽ yêu hắn”.
“…”, ta kinh ngạc nhìn lão đạo: “Nói cho ta biết hắn chết như thế nào?”.
“Hắn và Diêm Vương đã định ra khế ước, dùng cái chết của hắn để đổi lấy sự sống cho ngươi. Trong khế ước, hắn giữ được hồn phách của mình trong mười năm, mà hiện tại chính là năm thứ mười. Một quỷ hồn, hắn có thể chờ đợi cái gì? Hắn cho tới bây giờ vẫn không hiểu, cũng nhìn không thấu”.
Trong nháy mắt, ta bỗng hiểu ra tất cả.
Hiểu tại sao năm đó khi ta tỉnh lại trong miếu lại trong bộ dạng một nữ đồng, trí nhớ hoàn toàn trống rỗng.
Hiểu vì sao năm đó ta vừa ngẩng đầu lại thấy Thư Lê híp mắt cười.
Hiểu tại sao hắn chưa bao giờ đáp ứng lời cầu hôn của ta.
Hiểu được vì sao mười năm nay hắn đợi người mà không đợi được.
Lần đầu tiên trong mười năm ta khóc mà không phải là ở trước mặt Thư Lê.
Lão đạo xoa đầu ta, thở dài: “Đứa nhỏ ngốc, ngươi nhớ hắn sao? Ta có thể cho ngươi nhìn thấy hắn”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.