[Thập Niên] [Làm Giàu] Trà Xanh Em Gái Nhỏ Nằm Thắng Trong Niên Đại Văn
Chương 48: Cao Lê Bị Đánh (1)
Tửu Tử
10/02/2024
Nhóm Dịch: 1 0 2
Khi Cao Lệ lao ra khỏi nhà, Hạ Đào và Triệu Đức Toàn đã gần đến sân nhỏ.
Triệu Đức Toàn nhìn vào sân nhỏ không xa, từng viên gạch từng viên ngói, trước đây ông cũng tham gia xây dựng, giờ nhà còn người mất.
"Này, lúc đầu khi bố cháu muốn xây xa như vậy, chúng ta còn nói, đất ở đây quá hẻo lánh, lại gần núi như vậy, chắc chắn sẽ bị chồn hôi.” Ông còn cười nói, "Đúng là bố cháu nghe lời mẹ cháu, bà ấy nói muốn làm một cái đào nguyên gì đó, dù sao thì trong đầu nghĩ ra một cái là một cái."
"Ha ha ha, nhưng bố cũng thích mà, trong sân trồng rất nhiều cây ăn quả!" Trong ký ức của Hạ Đào, có nhiều hình ảnh về tình cảm giữa cha và mẹ Hạ, về cơ bản là một bãi cỏ một cây trong sân đều do cha Hạ bố trí theo sở thích của mẹ Hạ.
Lời nói của cô gợi lên nỗi nhớ của Triệu Đức Toàn, "Chẳng phải mẹ cháu muốn ăn sao, có lần muốn ăn lựu, bố cháu đi lên núi đào cây lựu dại về, năm đầu tiên kết quả quá chua còn bị mẹ cháu cằn nhằn, sau đó đến nhà ông Lý đầu thôn mượn cành lựu về ghép lại, nuôi đến năm cháu mười tuổi thì lựu mới ngọt..."
Triệu Đức Toàn càng nói càng thấy tiếc nuối, trong lòng dâng lên nỗi buồn vô hạn.
Ba anh em họ, cô em gái út từ nhỏ đã tốt số, tìm được một người chồng cũng tốt, đáng tiếc hai người tốt như vậy lại đi sớm, để lại một cây độc.
Triệu Đức Toàn thở dài, liếc nhìn Hạ Đào bên cạnh, thiếu nữ dáng người mảnh mai, khuôn mặt thanh tú kết hợp giữa ưu điểm của cha mẹ, là cô gái xinh đẹp nhất làng Thủy Điền, nếu em gái và em rể còn sống, chỉ sợ không biết tự hào đến mức nào.
Triệu Đức Toàn càng nói càng thấy tiếc nuối, trong lòng dâng lên nỗi buồn vô hạn.
Ba anh em họ, cô em gái út từ nhỏ đã tốt số, tìm được một người chồng cũng tốt, đáng tiếc hai người tốt như vậy lại đi sớm, để lại một cây độc.
Triệu Đức Toàn thở dài, liếc nhìn Hạ Đào bên cạnh, thiếu nữ dáng người mảnh mai, khuôn mặt thanh tú kết hợp giữa ưu điểm của cha mẹ, là cô gái xinh đẹp nhất làng Thủy Điền, nếu em gái và em rể còn sống, chỉ sợ không biết tự hào đến mức nào.
Truyện chỉ được đăng tải trên d.t.r.u.y.e.n
Mọi web khác đều là ă.n.c.a.p
Khi Cao Lệ lao ra khỏi nhà, Hạ Đào và Triệu Đức Toàn đã gần đến sân nhỏ.
Triệu Đức Toàn nhìn vào sân nhỏ không xa, từng viên gạch từng viên ngói, trước đây ông cũng tham gia xây dựng, giờ nhà còn người mất.
"Này, lúc đầu khi bố cháu muốn xây xa như vậy, chúng ta còn nói, đất ở đây quá hẻo lánh, lại gần núi như vậy, chắc chắn sẽ bị chồn hôi.” Ông còn cười nói, "Đúng là bố cháu nghe lời mẹ cháu, bà ấy nói muốn làm một cái đào nguyên gì đó, dù sao thì trong đầu nghĩ ra một cái là một cái."
"Ha ha ha, nhưng bố cũng thích mà, trong sân trồng rất nhiều cây ăn quả!" Trong ký ức của Hạ Đào, có nhiều hình ảnh về tình cảm giữa cha và mẹ Hạ, về cơ bản là một bãi cỏ một cây trong sân đều do cha Hạ bố trí theo sở thích của mẹ Hạ.
Lời nói của cô gợi lên nỗi nhớ của Triệu Đức Toàn, "Chẳng phải mẹ cháu muốn ăn sao, có lần muốn ăn lựu, bố cháu đi lên núi đào cây lựu dại về, năm đầu tiên kết quả quá chua còn bị mẹ cháu cằn nhằn, sau đó đến nhà ông Lý đầu thôn mượn cành lựu về ghép lại, nuôi đến năm cháu mười tuổi thì lựu mới ngọt..."
Triệu Đức Toàn càng nói càng thấy tiếc nuối, trong lòng dâng lên nỗi buồn vô hạn.
Ba anh em họ, cô em gái út từ nhỏ đã tốt số, tìm được một người chồng cũng tốt, đáng tiếc hai người tốt như vậy lại đi sớm, để lại một cây độc.
Triệu Đức Toàn thở dài, liếc nhìn Hạ Đào bên cạnh, thiếu nữ dáng người mảnh mai, khuôn mặt thanh tú kết hợp giữa ưu điểm của cha mẹ, là cô gái xinh đẹp nhất làng Thủy Điền, nếu em gái và em rể còn sống, chỉ sợ không biết tự hào đến mức nào.
Triệu Đức Toàn càng nói càng thấy tiếc nuối, trong lòng dâng lên nỗi buồn vô hạn.
Ba anh em họ, cô em gái út từ nhỏ đã tốt số, tìm được một người chồng cũng tốt, đáng tiếc hai người tốt như vậy lại đi sớm, để lại một cây độc.
Triệu Đức Toàn thở dài, liếc nhìn Hạ Đào bên cạnh, thiếu nữ dáng người mảnh mai, khuôn mặt thanh tú kết hợp giữa ưu điểm của cha mẹ, là cô gái xinh đẹp nhất làng Thủy Điền, nếu em gái và em rể còn sống, chỉ sợ không biết tự hào đến mức nào.
Truyện chỉ được đăng tải trên d.t.r.u.y.e.n
Mọi web khác đều là ă.n.c.a.p
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.