Thập Niên: Ôm Muội Muội Đáng Yêu Trọng Sinh
Chương 19: Bà Hai. (5)
Hoán Nhược Quân
21/11/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Pháp Điển chấn động: “Em muốn đi theo anh à?”
Bán Hạ nâng quả cầu lên cao: “Em sẽ làm em gái của anh, em biết rửa chén, còn biết quét rác!”
Cố Pháp Điển cảm thấy rất buồn cười, một bé gái nhỏ như thế sao có thể biết rửa chén quét rác chứ?
Lúc nãy Bán Hạ là được Kỳ Khải ôm về, lúc ấy cô bé cho rằng anh trai không cần bé nữa, cho rằng bản thân vẫn sẽ bị mẹ Tần Tú đánh chết, đã chuẩn bị xong tâm lý chết một cách yên lặng không một tiếng động.
Nhưng cô bé hoàn toàn không ngờ tới, anh Điểm Điểm lại tìm tới nhiều người như vậy để giúp cho cô bé, trong lòng rất là vui vẻ.
Về phần anh Điển, Bán Hạ biết rất nhiều chuyện sau này của cậu ấy, nhưng mà bây giờ, cô bé tin tưởng cậu ấy là một người lương thiện, một anh trai tốt dịu dàng, cô bé cũng tin tưởng cậu ấy có thể giúp cô bé, cũng có thể cứu mạng của cô bé!
…
Bên kia, Tần Tú khóc tới yếu ớt đáng thương: “Đứa con đáng thương của tôi, nếu tôi bị bắt giữ, bọn họ phải biết làm sao chứ!”
Bác gái Trương không nhịn được chen vào một câu: “Đồng chí công an, mấy đứa bé thì tôi có thể chăm lo giúp, cô bắt cô ta về dạy dỗ đi.”
Có người khác nói: “Dạy dỗ thì dạy dỗ được, nhưng mấy đứa trẻ không an chăm, cũng cần cô ta phải chăm mà.”
Cho nên đứa bé thiếu chút nữa bị cô ta giết chết, bây giờ đứa bé đó lại thành bùa hộ mệnh của cô ta à?
Lúc này, Cố Pháp Điển tiến lên nói: “Đồng chí công an, lần này Tần Tú không có nói dối!”
Hai mắt Tần Tú sáng ngời, trong lòng thầm nói nhìn đi, chuyện đứa trẻ tính là cái rắm gì chứ, nhìn mà xem, người gây chuyện cũng đã sợ rồi.
Nhưng ngay sau đó Cố Pháp Điển lại nói: “Bán Hạ từng nói, Tần Tú từng ép hỏi cô bé tung tích của một vài đồng bạc, cũng bởi vì chuyện này mà đánh cô bé. Dì ta ngược đãi trẻ em thì nên bắt giữ, nếu đứa trẻ không có người nuôi, cháu có thể chăm sóc cho Bán Hạ, còn có…”
Nụ cười của Tần Tú ngay lập tức biến thành khóc, không, cô ta muốn bóp chết Cố Pháp Điển.
Cố Pháp Điển không nhanh không chậm, đĩnh đạc mà nói: “Trong khu tập thể gia đình hẳn là đều quen biết Ngô Tiểu Hoa, vợ trước của phó bí thư Thẩm, dì ấy và mẹ cháu là đồng nghiệp cũ, trước đó dì ấy cũng từng nói với mẹ cháu, bản thân có hai đồng bạc, bây giờ cực kỳ có giá trị. Sau đó dì ấy trở về quê, lại nhảy giếng chết, mà bây giờ Tần Tú lại ép hỏi Bán Hạ, cũng là đòi đồng bạc, vậy thì tôi có thể suy đoán rằng, lúc trước Thẩm Tứ Bảo giết vợ đoạt đồng bạc, nhưng không hiểu sao hai đồng bạc kia lại không thấy đâu nữa, cho nên Tần Tú mới ép hỏi Bán Hạ, tìm đồng bạc hay không?”
Lần này đám quần chúng sự hãi rồi!
Nói như vậy, phó bí thư Thẩm thế mà lại là tội phạm giết người à?
Cố Pháp Điển chấn động: “Em muốn đi theo anh à?”
Bán Hạ nâng quả cầu lên cao: “Em sẽ làm em gái của anh, em biết rửa chén, còn biết quét rác!”
Cố Pháp Điển cảm thấy rất buồn cười, một bé gái nhỏ như thế sao có thể biết rửa chén quét rác chứ?
Lúc nãy Bán Hạ là được Kỳ Khải ôm về, lúc ấy cô bé cho rằng anh trai không cần bé nữa, cho rằng bản thân vẫn sẽ bị mẹ Tần Tú đánh chết, đã chuẩn bị xong tâm lý chết một cách yên lặng không một tiếng động.
Nhưng cô bé hoàn toàn không ngờ tới, anh Điểm Điểm lại tìm tới nhiều người như vậy để giúp cho cô bé, trong lòng rất là vui vẻ.
Về phần anh Điển, Bán Hạ biết rất nhiều chuyện sau này của cậu ấy, nhưng mà bây giờ, cô bé tin tưởng cậu ấy là một người lương thiện, một anh trai tốt dịu dàng, cô bé cũng tin tưởng cậu ấy có thể giúp cô bé, cũng có thể cứu mạng của cô bé!
…
Bên kia, Tần Tú khóc tới yếu ớt đáng thương: “Đứa con đáng thương của tôi, nếu tôi bị bắt giữ, bọn họ phải biết làm sao chứ!”
Bác gái Trương không nhịn được chen vào một câu: “Đồng chí công an, mấy đứa bé thì tôi có thể chăm lo giúp, cô bắt cô ta về dạy dỗ đi.”
Có người khác nói: “Dạy dỗ thì dạy dỗ được, nhưng mấy đứa trẻ không an chăm, cũng cần cô ta phải chăm mà.”
Cho nên đứa bé thiếu chút nữa bị cô ta giết chết, bây giờ đứa bé đó lại thành bùa hộ mệnh của cô ta à?
Lúc này, Cố Pháp Điển tiến lên nói: “Đồng chí công an, lần này Tần Tú không có nói dối!”
Hai mắt Tần Tú sáng ngời, trong lòng thầm nói nhìn đi, chuyện đứa trẻ tính là cái rắm gì chứ, nhìn mà xem, người gây chuyện cũng đã sợ rồi.
Nhưng ngay sau đó Cố Pháp Điển lại nói: “Bán Hạ từng nói, Tần Tú từng ép hỏi cô bé tung tích của một vài đồng bạc, cũng bởi vì chuyện này mà đánh cô bé. Dì ta ngược đãi trẻ em thì nên bắt giữ, nếu đứa trẻ không có người nuôi, cháu có thể chăm sóc cho Bán Hạ, còn có…”
Nụ cười của Tần Tú ngay lập tức biến thành khóc, không, cô ta muốn bóp chết Cố Pháp Điển.
Cố Pháp Điển không nhanh không chậm, đĩnh đạc mà nói: “Trong khu tập thể gia đình hẳn là đều quen biết Ngô Tiểu Hoa, vợ trước của phó bí thư Thẩm, dì ấy và mẹ cháu là đồng nghiệp cũ, trước đó dì ấy cũng từng nói với mẹ cháu, bản thân có hai đồng bạc, bây giờ cực kỳ có giá trị. Sau đó dì ấy trở về quê, lại nhảy giếng chết, mà bây giờ Tần Tú lại ép hỏi Bán Hạ, cũng là đòi đồng bạc, vậy thì tôi có thể suy đoán rằng, lúc trước Thẩm Tứ Bảo giết vợ đoạt đồng bạc, nhưng không hiểu sao hai đồng bạc kia lại không thấy đâu nữa, cho nên Tần Tú mới ép hỏi Bán Hạ, tìm đồng bạc hay không?”
Lần này đám quần chúng sự hãi rồi!
Nói như vậy, phó bí thư Thẩm thế mà lại là tội phạm giết người à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.