Thập Niên: Ôm Muội Muội Đáng Yêu Trọng Sinh
Chương 40: Ha Ha. (4)
Hoán Nhược Quân
21/11/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chỉ là cô em gái này sao lại thần kỳ như thế, chẳng lẽ cô bé không sợ tối, trước khi ngủ không cần người khác dỗ, kể chuyện gì hay sao?
Cậu ấy rón ra rón rén, đột nhiên Bán Hạ lại lên tiếng: “Anh trai không ngủ được sao, là sợ tối à, hay là muốn nghe kể chuyện ạ?”
Cố Pháp Điển thật sự rất muốn cười ha ha: “Bé gái mới sợ tối, anh là đàn ông con trai, sao lại sợ tối chứ, còn có, anh không biết kể chuyện, chỉ là…” Vì để cô bé không thấy sợ hãi, cậu ấy còn cố vắt hết óc suy nghĩ.
Thế nhưng Bán Hạ lại nói: “Em kể chuyện cho anh nghe ha, anh muốn nghe chuyện Vương Bảo Xuyến khổ sở canh giữ lò hàn mười tám năm, hay là chuyện phủ Khai Phong li miêu tráo Thái Tử, đây đều là những câu chuyện mà bà nội thường xuyên kể cho em nghe đó.”
Cô bé là đứa bé được người lớn tuổi nuôi lớn, chuyện xưa nghe được đều là những câu chuyện mà người lớn tuổi từng xem.
Nhưng sao Cố Pháp Điển lại thích mấy loại này được, cậu ấy thích mấy thứ như Yakuza, Hoàng Pho Hồng, chơi bida, bóng rổ, nghe những bài hát đang thịnh hành.
Cậu ấy nói: “Nhanh ngủ đi.” Nhưng lại cảm thấy giọng điệu của mình quá hung dữ, vì thế hỏi: “Có phải anh trai quá hung dữ hay không?”
“Không ạ, anh trai rất dịu dàng, là anh trai dịu dàng nhất trên đời này.” Trong giọng nói của Bán Hạ tràn đầy vui sướng.
“Dừng lại, ngủ đi.” Cô bé quá buồn nôn, Cố Pháp Điển không chịu nổi.
Nhưng em gái thật sự câm miệng, cậu ấy lại cảm thấy ngượng ngùng: “Nếu em sợ tối, anh mở đèn cho em nhé?”
“Không cần đâu, Bán Hạ biết anh trai ở bên ngoài, thì chẳng sợ gì cả.”
Cố Pháp Điển nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong lòng thậm nói con mẹ nó, vì sao trên thế giới này lại có cô bé ngoan ngoãn như vậy chứ?”
Nếu đây thật sự là em gái ruột của cậu ấy, cậu ấy mang đi gặp ba, ba cũng sẽ vui vẻ giống như cậu bây giờ vậy sao?
Ba ấy à, mỗi tháng đều gửi tiền, viết thư hỏi han ân cần đúng hạ, nhưng biết cậu ấy hổ thẹn, đau khổ, không muốn gặp người khác, cho nên chưa bao giờ ba làm phiền cậu ấy, bọn họ đã có gần hai năm chưa từng gặp mặt nhau.
Cố Pháp Điển rất muốn gặp ba, rất muốn dựa vào trong lòng ngực ba nghe ba nói về những câu chuyện hình sự pháp luật kỳ lạ cổ quái, muốn làm nũng với ba.
Nhưng vừa gặp mặt, cậu ấy sẽ lại nhớ tới chuyện hai chết em gái.
Cậu ấy, không dám gặp ba!
…
Khi Triệu Hà trở lại nhìn thấy Cố Pháp Điển đang chơi hai quảy cầu lông gà của Bán Hạ ở trước cửa phòng ngủ.
Cậu ấy nói: “Dì Triệu, chắc chắn là Thẩm Tứ Bảo giết trước vợ trước Ngô Tiểu Hoa mới lấy được đồng bạc, chú ta là tội phạm giết người!”
“Pháp Điển, công an phá án cần chứng cứ, dì cũng rất nghi ngờ, nhưng dì không có chứng cứ.” Triệu Hà thở dài nói.
“Nhất định là Bán Hạ có chứng cứ phá án, dì phải điều tra, dì Hồ cũng đã nói, có thể tra nhóm máu…” Cố Pháp Điển còn đang nói, Triệu Hà lại cắt ngang lời cậu ấy, cũng nhắc nhở cậu ấy: “Pháp Điển, xác suất khi dùng nhóm máu để kiểm tra có phải tuột thịt hay không cũng không lớn.”
Chỉ là cô em gái này sao lại thần kỳ như thế, chẳng lẽ cô bé không sợ tối, trước khi ngủ không cần người khác dỗ, kể chuyện gì hay sao?
Cậu ấy rón ra rón rén, đột nhiên Bán Hạ lại lên tiếng: “Anh trai không ngủ được sao, là sợ tối à, hay là muốn nghe kể chuyện ạ?”
Cố Pháp Điển thật sự rất muốn cười ha ha: “Bé gái mới sợ tối, anh là đàn ông con trai, sao lại sợ tối chứ, còn có, anh không biết kể chuyện, chỉ là…” Vì để cô bé không thấy sợ hãi, cậu ấy còn cố vắt hết óc suy nghĩ.
Thế nhưng Bán Hạ lại nói: “Em kể chuyện cho anh nghe ha, anh muốn nghe chuyện Vương Bảo Xuyến khổ sở canh giữ lò hàn mười tám năm, hay là chuyện phủ Khai Phong li miêu tráo Thái Tử, đây đều là những câu chuyện mà bà nội thường xuyên kể cho em nghe đó.”
Cô bé là đứa bé được người lớn tuổi nuôi lớn, chuyện xưa nghe được đều là những câu chuyện mà người lớn tuổi từng xem.
Nhưng sao Cố Pháp Điển lại thích mấy loại này được, cậu ấy thích mấy thứ như Yakuza, Hoàng Pho Hồng, chơi bida, bóng rổ, nghe những bài hát đang thịnh hành.
Cậu ấy nói: “Nhanh ngủ đi.” Nhưng lại cảm thấy giọng điệu của mình quá hung dữ, vì thế hỏi: “Có phải anh trai quá hung dữ hay không?”
“Không ạ, anh trai rất dịu dàng, là anh trai dịu dàng nhất trên đời này.” Trong giọng nói của Bán Hạ tràn đầy vui sướng.
“Dừng lại, ngủ đi.” Cô bé quá buồn nôn, Cố Pháp Điển không chịu nổi.
Nhưng em gái thật sự câm miệng, cậu ấy lại cảm thấy ngượng ngùng: “Nếu em sợ tối, anh mở đèn cho em nhé?”
“Không cần đâu, Bán Hạ biết anh trai ở bên ngoài, thì chẳng sợ gì cả.”
Cố Pháp Điển nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong lòng thậm nói con mẹ nó, vì sao trên thế giới này lại có cô bé ngoan ngoãn như vậy chứ?”
Nếu đây thật sự là em gái ruột của cậu ấy, cậu ấy mang đi gặp ba, ba cũng sẽ vui vẻ giống như cậu bây giờ vậy sao?
Ba ấy à, mỗi tháng đều gửi tiền, viết thư hỏi han ân cần đúng hạ, nhưng biết cậu ấy hổ thẹn, đau khổ, không muốn gặp người khác, cho nên chưa bao giờ ba làm phiền cậu ấy, bọn họ đã có gần hai năm chưa từng gặp mặt nhau.
Cố Pháp Điển rất muốn gặp ba, rất muốn dựa vào trong lòng ngực ba nghe ba nói về những câu chuyện hình sự pháp luật kỳ lạ cổ quái, muốn làm nũng với ba.
Nhưng vừa gặp mặt, cậu ấy sẽ lại nhớ tới chuyện hai chết em gái.
Cậu ấy, không dám gặp ba!
…
Khi Triệu Hà trở lại nhìn thấy Cố Pháp Điển đang chơi hai quảy cầu lông gà của Bán Hạ ở trước cửa phòng ngủ.
Cậu ấy nói: “Dì Triệu, chắc chắn là Thẩm Tứ Bảo giết trước vợ trước Ngô Tiểu Hoa mới lấy được đồng bạc, chú ta là tội phạm giết người!”
“Pháp Điển, công an phá án cần chứng cứ, dì cũng rất nghi ngờ, nhưng dì không có chứng cứ.” Triệu Hà thở dài nói.
“Nhất định là Bán Hạ có chứng cứ phá án, dì phải điều tra, dì Hồ cũng đã nói, có thể tra nhóm máu…” Cố Pháp Điển còn đang nói, Triệu Hà lại cắt ngang lời cậu ấy, cũng nhắc nhở cậu ấy: “Pháp Điển, xác suất khi dùng nhóm máu để kiểm tra có phải tuột thịt hay không cũng không lớn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.