Thập Niên: Ôm Muội Muội Đáng Yêu Trọng Sinh
Chương 50: Kẹo Chua. (3)
Hoán Nhược Quân
21/11/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đứa bé ngốc nhà cháu, Bán Hạ còn ở trong sổ hộ khẩu nhà Thẩm Tứ Bảo, ngay cả công an cũng phải nói tới trình tự, chỉ là một vụ án nhỏ, vì để không lãng phí thời gian, công an cũng sẽ xử lý nhanh chóng.” Hồ Khiết nói.
“Vậy để công an tới nói chuyện với cháu, dù sao cháu cũng không thể đưa.” Cố Pháp Điển nói.
Trong sự tức giận, và cái nhìn chăm chú đầy bất đắc dĩ của Hồ Khiết, cậu nhóc nghênh ngang rời đi.
Kéo ngăn kéo ra, bên trong còn có một quyển sổ lớn, tên là [Danh sách nhóm máu của người nhà công nhân viên chức cả xưởng].
Bởi vì viện y tế không có thiết bị thử máu, vì để phòng ngừa tình huống khẩn cấp, trong trường hợp công nhân viên chức hoặc người nhà của họ cần truyền máu, cho nên viện y tế mới thống kê, tạo ra danh sách này, toàn bộ công nhân viên chức ở trong nhà máy đều có.
Cầm bảng danh sách nhóm máu trên tay, trong lòng Hồ Khiết thầm nói chờ thêm ba ngày nữa thôi, là có thể xác định Bán Hạ có phải là con gái của Bí thư Mã hay là không!
…
Mười giờ sáng, mặt trời chiếu gay gắt, gió nóng như sóng, đang là nghỉ hè, các cậu nhóc đều chạy nhảy khắp nơi như chó hoang.
Các đàn em của Cố Pháp Điển đứng chờ ở ngoài cửa viện y tế, thấy Bán Hạ đi ra, trong miệng Mã Đồng phun ra thứ gì đó: “Em gái ăn đi, là kẹo chua, anh đã ngậm hết vị chua rồi, cực kỳ ngọt.”
“Mã Đồng cậu có thấy dơ hay không hả, cút.” Cố Pháp Điển nói.
Kim Soái nói: “Tôi đưa em gái đi ăn cơm đi, tôi thấy miệng bé khô, mặt lại vàng.”
“Đó là đương nhiên, đi ăn mì ống lớn, thêm một ly nước sữa đậu nành ướp lạnh nữa, mấy cậu cảm thấy thế nào?” Cố Pháp Điển nói, thấy Bán Hạ đi đứng lắc lư có vẻ đi không nổi, xoay người bèn vứt cô bé lên lưng, giống như một búp bê vải.
“Mì ống lớn thêm sữa đậu nành ướp lạnh, đủ sảng khoái, chỉ là đại ca Pháp, phí sinh hoạt của cậu đủ chứ?” Kim Soái hỏi.
“Đừng nuôi một cô em gái, tự khiến bản thân nghèo túng đó chứ?” Kỳ Khải cũng nói.
Trái tim Bán Hạ nhảy dựng lên, sau khi cô bé chết nhìn thấy, tương lai anh trai cũng ra nước ngoài, sẽ có tiền, nhưng anh trai bị mọi người gọi là nhà giàu mới nổi, nhà giàu quê mùa, quê mùa bí tắc. Mà hai người anh trai khác, anh Tiểu Dân và anh Tiểu Hiến, thì được mọi người gọi là tinh anh.
Bởi vì là tinh anh, bọn họ sẽ vĩnh viễn luôn có tiền, nhưng anh Pháp Điển thì không giống vậy, cậu ấy chỉ là nhà giàu mới nổi, cho nên sau này sẽ nhanh chóng không còn tiền nữa.
Nuôi cô bé, sẽ khiến cho anh trai ngay từ bây giờ trở nên không còn tiền nữa rồi sao?
Nhưng lúc này Cố Pháp Điển móc từ trong túi ra một tờ tiền trăm đồng màu xanh, ngón tay thon dài như cánh hoa: “Mấy người cứ yên tâm đi, trên vấn đề tiền bạc ba tôi chưa từng tệ bạc với tôi.”
“Đại ca Pháp lợi hại!”
“Đại ca Pháp thật lợi hại.” Các đàn em sùng bái mù quáng, lại là một trận nịnh hót điên cuồng.
“Đứa bé ngốc nhà cháu, Bán Hạ còn ở trong sổ hộ khẩu nhà Thẩm Tứ Bảo, ngay cả công an cũng phải nói tới trình tự, chỉ là một vụ án nhỏ, vì để không lãng phí thời gian, công an cũng sẽ xử lý nhanh chóng.” Hồ Khiết nói.
“Vậy để công an tới nói chuyện với cháu, dù sao cháu cũng không thể đưa.” Cố Pháp Điển nói.
Trong sự tức giận, và cái nhìn chăm chú đầy bất đắc dĩ của Hồ Khiết, cậu nhóc nghênh ngang rời đi.
Kéo ngăn kéo ra, bên trong còn có một quyển sổ lớn, tên là [Danh sách nhóm máu của người nhà công nhân viên chức cả xưởng].
Bởi vì viện y tế không có thiết bị thử máu, vì để phòng ngừa tình huống khẩn cấp, trong trường hợp công nhân viên chức hoặc người nhà của họ cần truyền máu, cho nên viện y tế mới thống kê, tạo ra danh sách này, toàn bộ công nhân viên chức ở trong nhà máy đều có.
Cầm bảng danh sách nhóm máu trên tay, trong lòng Hồ Khiết thầm nói chờ thêm ba ngày nữa thôi, là có thể xác định Bán Hạ có phải là con gái của Bí thư Mã hay là không!
…
Mười giờ sáng, mặt trời chiếu gay gắt, gió nóng như sóng, đang là nghỉ hè, các cậu nhóc đều chạy nhảy khắp nơi như chó hoang.
Các đàn em của Cố Pháp Điển đứng chờ ở ngoài cửa viện y tế, thấy Bán Hạ đi ra, trong miệng Mã Đồng phun ra thứ gì đó: “Em gái ăn đi, là kẹo chua, anh đã ngậm hết vị chua rồi, cực kỳ ngọt.”
“Mã Đồng cậu có thấy dơ hay không hả, cút.” Cố Pháp Điển nói.
Kim Soái nói: “Tôi đưa em gái đi ăn cơm đi, tôi thấy miệng bé khô, mặt lại vàng.”
“Đó là đương nhiên, đi ăn mì ống lớn, thêm một ly nước sữa đậu nành ướp lạnh nữa, mấy cậu cảm thấy thế nào?” Cố Pháp Điển nói, thấy Bán Hạ đi đứng lắc lư có vẻ đi không nổi, xoay người bèn vứt cô bé lên lưng, giống như một búp bê vải.
“Mì ống lớn thêm sữa đậu nành ướp lạnh, đủ sảng khoái, chỉ là đại ca Pháp, phí sinh hoạt của cậu đủ chứ?” Kim Soái hỏi.
“Đừng nuôi một cô em gái, tự khiến bản thân nghèo túng đó chứ?” Kỳ Khải cũng nói.
Trái tim Bán Hạ nhảy dựng lên, sau khi cô bé chết nhìn thấy, tương lai anh trai cũng ra nước ngoài, sẽ có tiền, nhưng anh trai bị mọi người gọi là nhà giàu mới nổi, nhà giàu quê mùa, quê mùa bí tắc. Mà hai người anh trai khác, anh Tiểu Dân và anh Tiểu Hiến, thì được mọi người gọi là tinh anh.
Bởi vì là tinh anh, bọn họ sẽ vĩnh viễn luôn có tiền, nhưng anh Pháp Điển thì không giống vậy, cậu ấy chỉ là nhà giàu mới nổi, cho nên sau này sẽ nhanh chóng không còn tiền nữa.
Nuôi cô bé, sẽ khiến cho anh trai ngay từ bây giờ trở nên không còn tiền nữa rồi sao?
Nhưng lúc này Cố Pháp Điển móc từ trong túi ra một tờ tiền trăm đồng màu xanh, ngón tay thon dài như cánh hoa: “Mấy người cứ yên tâm đi, trên vấn đề tiền bạc ba tôi chưa từng tệ bạc với tôi.”
“Đại ca Pháp lợi hại!”
“Đại ca Pháp thật lợi hại.” Các đàn em sùng bái mù quáng, lại là một trận nịnh hót điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.