Thập Niên: Ôm Muội Muội Đáng Yêu Trọng Sinh
Chương 9: Lựa Chọn. (1)
Hoán Nhược Quân
21/11/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Pháp Điển không gấp, đứng trên cao nhìn xuống, lạnh lùng hỏi ngược: "Con trai cô một chút cũng thể bị châm, con gái cô lại đánh đến cả người toàn máu, không có một chỗ lành? Tần Tú, cô làm mẹ như vậy sao?/"
Các bà bác vây xem cũng hít một hơi lạnh.
Mấy bác gái liên tục kéo, cuối cùng mới cứu được Tần Tú.
Bởi vì gia thế của Cố Pháp Điển, cũng bởi vì cậu ấy luôn học không giỏi, thường trốn học đánh nhau chơi game, trực giác của mọi người, đều là cảm thấy cậu ấy đang nói dối.
Cho nên bác gái Trương lựa chọn tin tưởng Tần Tú, cũng nói: “Pháp Điển à, không phải là bác nói cháu, ba mẹ cháu đều là thiên tài, hai anh trai của cháu lấy được học bổng của nước đang phát triển là Hồng Quốc, cháu không học giỏi đã đành, còn muốn lấy phí bảo hộ của một đứa trẻ…”
Một bác gái khác thấy vậy cũng cảm thấy Tần Tú không đến mức phải đánh một đứa bé như vậy, trái lại nói: “Pháp Điển, sao tôi cứ cảm thấy Bán Hạ là do cậu đánh vậy, lúc nãy tôi còn nghe Tần Tú nói, cậu muốn lấy phí bảo hộ của Bán Hạn.”
Trong lòng Tần Tú vui vẻ, Cố Pháp Điển là xem nhiều [Bạch Mi đại hiệp], muốn hành hiệp trượng nghĩa, ra mặt cho Bán Hạ à?
Nên để cho mấy bác gái mắng chửi một trận, để xem sau này cậu ta còn dám ra mặt bậy bạ như vậy hay không?
Thiếu niên cao gầy có hơi ngây ngốc: “Cháu lấy phí bảo hộ á?”
“Nếu không phải cháu lấy tiền của Bán Hạ, sao Tần Tú lại nỡ đánh con trẻ được chứ?” Bác gái Trương nước miếng bay tứ tung: “Con trai thì khi còn nhỏ quậy phá một chút cũng được, nhưng cháu cũng không thể học theo bọn côn đồ xã hội, chơi trò tống tiền được.”
Một cái gai được rút ra, Tần Tú đau kêu ôi chao một tiếng, trong lòng lại càng vui vẻ: Chuyện tống tiền trẻ con thì không dễ có bằng chứng rõ ràng, nhãi ranh, vốn dĩ chỉ là một nhãi ranh khốn nạn, còn muốn mạnh mẽ ra mặt, cút mịa mày đi.
Cô ta đang vui sướng, Cố Pháp Điển lại hỏi: “Dì Tần, dì có biết rằng bôi nhọ, phỉ báng cũng là trái pháp luật hay không?”
Bác gái Trương cướp lời: “Pháp Điển à, lấy phí bảo hộ chính là phạm tội đó!”
Cố Pháp Điển không vòng vo dây dưa với một bà lão, bỏ qua bác gái Trương, nói: “Dì Tần, nếu bởi vì con gái của dì trộm đồng hồ điện tử, moss(*) và chocolate trong nhà nên dì mới đánh cô bé, dì chắc chắn chứ?”
(*)摩丝: Moss, một món đồ thường được sử dụng bởi thế hệ cũ, bây giờ rất ít người trẻ tuổi sử dụng nó. Kết cấu bọt, độ ẩm cao, kết hợp nhiều hơn với việc sử dụng trang phục, sau khi vắt vào lược, chải một góc nhất định trên tóc, chẳng hạn như rẽ ngói, rẽ hai bên và vân vân. Sử dụng đơn giản và thô bạo nhưng độ ẩm cao, nhìn từ xa có cảm giác nhờn và cứng nhắc. Nó không được khuyến khích để sử dụng.
Tần Tú không những không sợ, còn lớn tiếng nói: “Nó học thói hư tật xấu từ những người thôn quê, thích trộm…”
Cố Pháp Điển không gấp, đứng trên cao nhìn xuống, lạnh lùng hỏi ngược: "Con trai cô một chút cũng thể bị châm, con gái cô lại đánh đến cả người toàn máu, không có một chỗ lành? Tần Tú, cô làm mẹ như vậy sao?/"
Các bà bác vây xem cũng hít một hơi lạnh.
Mấy bác gái liên tục kéo, cuối cùng mới cứu được Tần Tú.
Bởi vì gia thế của Cố Pháp Điển, cũng bởi vì cậu ấy luôn học không giỏi, thường trốn học đánh nhau chơi game, trực giác của mọi người, đều là cảm thấy cậu ấy đang nói dối.
Cho nên bác gái Trương lựa chọn tin tưởng Tần Tú, cũng nói: “Pháp Điển à, không phải là bác nói cháu, ba mẹ cháu đều là thiên tài, hai anh trai của cháu lấy được học bổng của nước đang phát triển là Hồng Quốc, cháu không học giỏi đã đành, còn muốn lấy phí bảo hộ của một đứa trẻ…”
Một bác gái khác thấy vậy cũng cảm thấy Tần Tú không đến mức phải đánh một đứa bé như vậy, trái lại nói: “Pháp Điển, sao tôi cứ cảm thấy Bán Hạ là do cậu đánh vậy, lúc nãy tôi còn nghe Tần Tú nói, cậu muốn lấy phí bảo hộ của Bán Hạn.”
Trong lòng Tần Tú vui vẻ, Cố Pháp Điển là xem nhiều [Bạch Mi đại hiệp], muốn hành hiệp trượng nghĩa, ra mặt cho Bán Hạ à?
Nên để cho mấy bác gái mắng chửi một trận, để xem sau này cậu ta còn dám ra mặt bậy bạ như vậy hay không?
Thiếu niên cao gầy có hơi ngây ngốc: “Cháu lấy phí bảo hộ á?”
“Nếu không phải cháu lấy tiền của Bán Hạ, sao Tần Tú lại nỡ đánh con trẻ được chứ?” Bác gái Trương nước miếng bay tứ tung: “Con trai thì khi còn nhỏ quậy phá một chút cũng được, nhưng cháu cũng không thể học theo bọn côn đồ xã hội, chơi trò tống tiền được.”
Một cái gai được rút ra, Tần Tú đau kêu ôi chao một tiếng, trong lòng lại càng vui vẻ: Chuyện tống tiền trẻ con thì không dễ có bằng chứng rõ ràng, nhãi ranh, vốn dĩ chỉ là một nhãi ranh khốn nạn, còn muốn mạnh mẽ ra mặt, cút mịa mày đi.
Cô ta đang vui sướng, Cố Pháp Điển lại hỏi: “Dì Tần, dì có biết rằng bôi nhọ, phỉ báng cũng là trái pháp luật hay không?”
Bác gái Trương cướp lời: “Pháp Điển à, lấy phí bảo hộ chính là phạm tội đó!”
Cố Pháp Điển không vòng vo dây dưa với một bà lão, bỏ qua bác gái Trương, nói: “Dì Tần, nếu bởi vì con gái của dì trộm đồng hồ điện tử, moss(*) và chocolate trong nhà nên dì mới đánh cô bé, dì chắc chắn chứ?”
(*)摩丝: Moss, một món đồ thường được sử dụng bởi thế hệ cũ, bây giờ rất ít người trẻ tuổi sử dụng nó. Kết cấu bọt, độ ẩm cao, kết hợp nhiều hơn với việc sử dụng trang phục, sau khi vắt vào lược, chải một góc nhất định trên tóc, chẳng hạn như rẽ ngói, rẽ hai bên và vân vân. Sử dụng đơn giản và thô bạo nhưng độ ẩm cao, nhìn từ xa có cảm giác nhờn và cứng nhắc. Nó không được khuyến khích để sử dụng.
Tần Tú không những không sợ, còn lớn tiếng nói: “Nó học thói hư tật xấu từ những người thôn quê, thích trộm…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.