Thập Niên: Ôm Muội Muội Đáng Yêu Trọng Sinh
Chương 35: Oan. (4)
Hoán Nhược Quân
21/11/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô bé không muốn quay về, nhưng lại sợ cậu ấy không giúp được cô bé sẽ thấy đau khổ trong lòng, mới có thể giải vây cho cậu ấy như vậy sao?
Chỉ khi nhìn theo bóng mẹ rời đi, Cố Pháp Điển mới từng đau khổ như vậy, đưa sữa trái cây qua, cậu ấy nói: “Em phải tin tưởng anh trai, anh nói có thể giữ em lại thì chắc chắc có thể giữ em lại, ngoan, bây giờ đi ra ngoài, ra ngoài ngồi nào.”
Ở trong mắt Bán Hạ, ánh mắt của anh trai kiên định như vậy, đột nhiên cô bé chẳng còn thấy sợ nữa.
Trong lòng cô bé nói, Cố Pháp Điển đúng là anh trai tốt nhất trên thế giới này.
Đương nhiên, Bán Hạ cũng muốn nỗ lực sống sót, cô bé còn muốn gặp ba, mẹ, và hai anh trai khác nữa.
Mặc dù vẫn rất là sợ, nhưng cô bé nỗ lực kiềm chế, đi theo Cố Pháp Điển cùng bước ra khỏi phòng bếp.
Một lóc bốn chai sữa trái cây, cô bé còn cực kỳ hào phóng, chia cho mỗi người một chai, chia cho Triệu Hà, chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ, Hồ Khiết.
Đứa bé biết được, bọn họ là vì cứu cô bé cho nên mới đến đây, bọn họ là người tốt.
Mặc dù ba vẫn đang cười, còn vươn tay muốn kéo cô bé tới, nhưng Bán Hạ vẫn luôn trốn ở sau lưng Cố Pháp Điển, không hề để ý tới anh ta.
…
Chớp mắt Tần Tú đã tới rồi.
Cô ta bị gai đâm, đi đường khập khiễng, nhưng con trai vẫn làm loạn đòi bế, không còn cách nào khác, trên cổ cô ta còn treo một thằng nhóc béo.
“Trời ơi, thế gian này có ai oan như tôi hay không, vì Thẩm Tứ Bảo, tôi đau đớn hai ngày hai đêm mới sinh con ra, Bán Hạ chính là máu mủ của Thẩm Tứ Bảo, chúng tôi là bởi vì yêu nhau mới sinh con bé ra, nhưng mấy người nghe người bên ngoài đồn đãi bịa đặt về tôi như thế nào kìa…” Nói thế nào đi nữa, Tần Tú cũng muốn tẩy trắng cho bản thân.
Lời hay dễ nói, mặc dù trong lòng mọi người khinh thường cặp vợ chồng này, nhưng trên mọi chuyện đều phải dựa theo quy củ.
Lúc này nên khuyên Bán Hạ về nhà.
Chào hỏi lẫn nhau, ngồi xuống, mọi người cười cười nói nói, gió yên sóng lặng.
Nhưng đột nhiên Tiểu Long chạy về phía Bán Hạ: “Đồ ăn trộm, mẹ ơi nhanh nhìn kia, nó lén uống sữa của con!”
Tần Tú thét lên một tiếng chói tai: “Tiểu Long, mau quay lại đây!”
Nhưng cô ta vừa đứng dậy đuổi theo, một chiếc ngựa gỗ nhỏ lướt qua, vướng chân làm cô ta ngã.
Đối diện ngựa gỗ là bàn ăn, cô ta nhìn thấy sắp chạ đất, bèn vươn tay bắt lấy bàn ăn, bất ngờ không chút đề phòng kéo lấy khăn trải bàn, lập tức vang lên tiếng loảng xoảng leng keng, hộp tăm dấm muối, toàn bộ đều đổ về phía cô ta.
Vốn dĩ Thẩm Tứ Bảo đang ngồi vắt chéo chân ở trên ghế sô pha, nhìn thấy vợ vướng ngã cũng nhảy dựng lên.
Tiểu Long đang chạy về phía Bán Hạ vươn tay tới muốn đoạt, trong miệng vẫn còn đang mắng chửi: “Thứ tốn tiền, tao sẽ nói mẹ đánh chết mày.”
Cô bé không muốn quay về, nhưng lại sợ cậu ấy không giúp được cô bé sẽ thấy đau khổ trong lòng, mới có thể giải vây cho cậu ấy như vậy sao?
Chỉ khi nhìn theo bóng mẹ rời đi, Cố Pháp Điển mới từng đau khổ như vậy, đưa sữa trái cây qua, cậu ấy nói: “Em phải tin tưởng anh trai, anh nói có thể giữ em lại thì chắc chắc có thể giữ em lại, ngoan, bây giờ đi ra ngoài, ra ngoài ngồi nào.”
Ở trong mắt Bán Hạ, ánh mắt của anh trai kiên định như vậy, đột nhiên cô bé chẳng còn thấy sợ nữa.
Trong lòng cô bé nói, Cố Pháp Điển đúng là anh trai tốt nhất trên thế giới này.
Đương nhiên, Bán Hạ cũng muốn nỗ lực sống sót, cô bé còn muốn gặp ba, mẹ, và hai anh trai khác nữa.
Mặc dù vẫn rất là sợ, nhưng cô bé nỗ lực kiềm chế, đi theo Cố Pháp Điển cùng bước ra khỏi phòng bếp.
Một lóc bốn chai sữa trái cây, cô bé còn cực kỳ hào phóng, chia cho mỗi người một chai, chia cho Triệu Hà, chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ, Hồ Khiết.
Đứa bé biết được, bọn họ là vì cứu cô bé cho nên mới đến đây, bọn họ là người tốt.
Mặc dù ba vẫn đang cười, còn vươn tay muốn kéo cô bé tới, nhưng Bán Hạ vẫn luôn trốn ở sau lưng Cố Pháp Điển, không hề để ý tới anh ta.
…
Chớp mắt Tần Tú đã tới rồi.
Cô ta bị gai đâm, đi đường khập khiễng, nhưng con trai vẫn làm loạn đòi bế, không còn cách nào khác, trên cổ cô ta còn treo một thằng nhóc béo.
“Trời ơi, thế gian này có ai oan như tôi hay không, vì Thẩm Tứ Bảo, tôi đau đớn hai ngày hai đêm mới sinh con ra, Bán Hạ chính là máu mủ của Thẩm Tứ Bảo, chúng tôi là bởi vì yêu nhau mới sinh con bé ra, nhưng mấy người nghe người bên ngoài đồn đãi bịa đặt về tôi như thế nào kìa…” Nói thế nào đi nữa, Tần Tú cũng muốn tẩy trắng cho bản thân.
Lời hay dễ nói, mặc dù trong lòng mọi người khinh thường cặp vợ chồng này, nhưng trên mọi chuyện đều phải dựa theo quy củ.
Lúc này nên khuyên Bán Hạ về nhà.
Chào hỏi lẫn nhau, ngồi xuống, mọi người cười cười nói nói, gió yên sóng lặng.
Nhưng đột nhiên Tiểu Long chạy về phía Bán Hạ: “Đồ ăn trộm, mẹ ơi nhanh nhìn kia, nó lén uống sữa của con!”
Tần Tú thét lên một tiếng chói tai: “Tiểu Long, mau quay lại đây!”
Nhưng cô ta vừa đứng dậy đuổi theo, một chiếc ngựa gỗ nhỏ lướt qua, vướng chân làm cô ta ngã.
Đối diện ngựa gỗ là bàn ăn, cô ta nhìn thấy sắp chạ đất, bèn vươn tay bắt lấy bàn ăn, bất ngờ không chút đề phòng kéo lấy khăn trải bàn, lập tức vang lên tiếng loảng xoảng leng keng, hộp tăm dấm muối, toàn bộ đều đổ về phía cô ta.
Vốn dĩ Thẩm Tứ Bảo đang ngồi vắt chéo chân ở trên ghế sô pha, nhìn thấy vợ vướng ngã cũng nhảy dựng lên.
Tiểu Long đang chạy về phía Bán Hạ vươn tay tới muốn đoạt, trong miệng vẫn còn đang mắng chửi: “Thứ tốn tiền, tao sẽ nói mẹ đánh chết mày.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.