Thập Niên: Ôm Muội Muội Đáng Yêu Trọng Sinh
Chương 26: Thân Thế. (1)
Hoán Nhược Quân
21/11/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cho nên đây cũng là một mặt âm u mà pháp luật không thể chiếu tới.
Nhưng pháp luật không trừng phạt Tần Tú, cô ta vẫn có thể tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật được sao?
Không! Cố Pháp Điển muốn đích thân trừng phạt cô ta!
Công an Triệu cũng thuần túy là vì bởi vì tình cảm quen biết trước kia với Lâm Quân, mới ôm trách nhiệm này.
Sau đó lập tức gọi điện thoại để Tần Tú tới nhà họ Cố đón con về.
Nhưng Tần Tú nghe thấy Cố Pháp Điển đã mang Bán Hạ đi, thế mà cô ta lại không tới đón!!
Cô ta còn nói: “Công an Triệu, khi chúng tôi còn nhỏ, người lớn thường nói phải ăn cây ăn gậy mới ra đứa con có hiếu, trẻ con thì vẫn nên đánh,. Bây giờ thời thế thay đổi, mẹ đánh con thế mà còn phải đóng tiền phạt. Đứa con gái Bán Hạ này cánh cứng rồi, còn biết báo cảnh sát, tìm người tới bắt mẹ của nó, tôi cũng không dám đi đón nó, tôi sợ Bán Hạ xui Cố Pháp Điển giết tôi thì phải làm sao, cô nói Cố Pháp Điển đưa con của tôi về, ai là người trông coi thì người đó chịu trách nhiệm, nếu bị va đập gì tôi không nhận đâu, tôi còn muốn học theo cậu ta, báo công an tội bắt cóc nữa!”
Bị bắt vào Cục Công An, chịu các công an phê bình, Tần Tú còn phải đóng hai trăm đồng tiền phạt.
Lúc này cô ta thật sự rất tức giận, vừa tức vừa thẹn lại mất mặt.
Cô ta nghĩ kỹ rồi, Bán Hạ là một con sói mắt trắng, hừ, để cho Cố Pháp Điển tự đưa tới.
Cố Pháp Điển lòng dạ dơ bẩn đen tối, chờ cậu ấy tới, Tần Tú phải cố ý đánh Bán Hạ ngay trước mặt cậu ấy, chọc cậu ấy tức chết!
….
Công an Triệu- Triệu Hà, bốn mươi hai tuổi, là chủ nhiệm văn phòng ở chi nhánh.
Bởi vì bây giờ án lớn nư cướp bóc, giết người quá nhiều, mấy vụ án an ninh trật tự thì phần lớn cô ấy sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không.
Nhưng cũng bị thái độ này của Tần Tú chọc cho tức giận.
Người phụ nữ vô tâm kia, đánh con mình thành ra như thế, công an vì sợ kích thích quá mức sẽ phản tác dụng, cũng không trách cứ cô ta quá đáng, cô ta chẳng những không quan tâm gì tới tình trạng thân thể của con, thế mà còn muốn hơn thua với Cố Pháp Điển nữa à?
Đều là người làm mẹ, thật sự khó mà tin nổi.
Cố Pháp Điển nấu ăn ở trong phòng bếp, đột nhiên nói: “Dì Trệu, dì có quen biết với dì Hồ Khiết đúng không, nếu không quen biết, bậy dì giới thiệu giúp cháu, lát nữa cháu qua nhà dì ấy một chuyến, hỏi thăm một chút về tình huống của Thẩm Tứ Bảo.
Triệu Hà hơi suy tư, nắm điện thoại lên: “Chúng ta từng gặp nhau, cũng xem như quen biết, để dì gọi điện thoại gọi cô ấy tới đây.”
Hai người bọn họ phải đi cùng nhau.
Biểu hiện của Tần Tú quá không bình thường, cái chết của Ngô Tiểu Hoa cũng có sự bất thường khá lớn.
Trước kia quan hệ của Hồ Khiết và Ngô Tiểu Hoa rất tốt, lại là hàng xóm với Thẩm Tứ Bảo, nói chuyện một chút xem thế nào, xem có thể tìm ra manh mối gì hay không.
Cho nên đây cũng là một mặt âm u mà pháp luật không thể chiếu tới.
Nhưng pháp luật không trừng phạt Tần Tú, cô ta vẫn có thể tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật được sao?
Không! Cố Pháp Điển muốn đích thân trừng phạt cô ta!
Công an Triệu cũng thuần túy là vì bởi vì tình cảm quen biết trước kia với Lâm Quân, mới ôm trách nhiệm này.
Sau đó lập tức gọi điện thoại để Tần Tú tới nhà họ Cố đón con về.
Nhưng Tần Tú nghe thấy Cố Pháp Điển đã mang Bán Hạ đi, thế mà cô ta lại không tới đón!!
Cô ta còn nói: “Công an Triệu, khi chúng tôi còn nhỏ, người lớn thường nói phải ăn cây ăn gậy mới ra đứa con có hiếu, trẻ con thì vẫn nên đánh,. Bây giờ thời thế thay đổi, mẹ đánh con thế mà còn phải đóng tiền phạt. Đứa con gái Bán Hạ này cánh cứng rồi, còn biết báo cảnh sát, tìm người tới bắt mẹ của nó, tôi cũng không dám đi đón nó, tôi sợ Bán Hạ xui Cố Pháp Điển giết tôi thì phải làm sao, cô nói Cố Pháp Điển đưa con của tôi về, ai là người trông coi thì người đó chịu trách nhiệm, nếu bị va đập gì tôi không nhận đâu, tôi còn muốn học theo cậu ta, báo công an tội bắt cóc nữa!”
Bị bắt vào Cục Công An, chịu các công an phê bình, Tần Tú còn phải đóng hai trăm đồng tiền phạt.
Lúc này cô ta thật sự rất tức giận, vừa tức vừa thẹn lại mất mặt.
Cô ta nghĩ kỹ rồi, Bán Hạ là một con sói mắt trắng, hừ, để cho Cố Pháp Điển tự đưa tới.
Cố Pháp Điển lòng dạ dơ bẩn đen tối, chờ cậu ấy tới, Tần Tú phải cố ý đánh Bán Hạ ngay trước mặt cậu ấy, chọc cậu ấy tức chết!
….
Công an Triệu- Triệu Hà, bốn mươi hai tuổi, là chủ nhiệm văn phòng ở chi nhánh.
Bởi vì bây giờ án lớn nư cướp bóc, giết người quá nhiều, mấy vụ án an ninh trật tự thì phần lớn cô ấy sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không.
Nhưng cũng bị thái độ này của Tần Tú chọc cho tức giận.
Người phụ nữ vô tâm kia, đánh con mình thành ra như thế, công an vì sợ kích thích quá mức sẽ phản tác dụng, cũng không trách cứ cô ta quá đáng, cô ta chẳng những không quan tâm gì tới tình trạng thân thể của con, thế mà còn muốn hơn thua với Cố Pháp Điển nữa à?
Đều là người làm mẹ, thật sự khó mà tin nổi.
Cố Pháp Điển nấu ăn ở trong phòng bếp, đột nhiên nói: “Dì Trệu, dì có quen biết với dì Hồ Khiết đúng không, nếu không quen biết, bậy dì giới thiệu giúp cháu, lát nữa cháu qua nhà dì ấy một chuyến, hỏi thăm một chút về tình huống của Thẩm Tứ Bảo.
Triệu Hà hơi suy tư, nắm điện thoại lên: “Chúng ta từng gặp nhau, cũng xem như quen biết, để dì gọi điện thoại gọi cô ấy tới đây.”
Hai người bọn họ phải đi cùng nhau.
Biểu hiện của Tần Tú quá không bình thường, cái chết của Ngô Tiểu Hoa cũng có sự bất thường khá lớn.
Trước kia quan hệ của Hồ Khiết và Ngô Tiểu Hoa rất tốt, lại là hàng xóm với Thẩm Tứ Bảo, nói chuyện một chút xem thế nào, xem có thể tìm ra manh mối gì hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.