Thập Niên: Ôm Muội Muội Đáng Yêu Trọng Sinh
Chương 31: Thân Thế. (6)
Hoán Nhược Quân
21/11/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dù sao chồng cũng rất yêu thương con gái, sợ anh ta trách cứ, cô ta đành thêm mắm dặm muối, nói Bán Hạ thành con sói mắt trắng.
Trợn trắng mắt, cô ta cười nói: “Em cũng chỉ dạy dỗ con cái một chút mà thôi, là Bán Hạ quá yếu ớt, ngất đi mất. Em cũng có làm gì sai đâu, thế mà nó lại tìm người báo công an, hại em mất mặt lại còn phải mất tiền. Mời thần tới dễ tiễn thần đi khó, lần này nếu Cố Pháp Điển không xin lỗi bồi thường tiền cho em, em sẽ đưa Bán Hạ cho cậu ta trông, xe tên nhóc khốn kiếp kia làm như thế nào.”
“Em thật đúng là… Xuống lầu mà nghe xem người ta nghị luận về em như thế nào!” Thẩm Tứ Bảo nói xong, ném thật mạnh bịch đựng bao tay kìm kéo xuống đất, xoay người rời đi.
…
Lại nói tới khu tập thể gia đình cũ.
Chuyện trò với mấy dì một lát, Cố Pháp Điển lại đẩy cửa phòng bếp ra, chợt cậu ẩy ngẩn người.
Cô bé gầy yếu, thấp bé đang đứng trên ghế lau chén.
Động tác của cô bé hơi chậm, vụng về, nhưng rửa chén rất là sạch sẽ.
Rửa xong chồng thành một chồng, biết bản thân ôm không nổi, bèn cần chén nhẹ nhàng đẩy qua một ben, mở vòi nước ra bắt đầu rửa giẻ lau, rồi vắt khô giẻ lau, cô bé lại bắt đầu lau mặt bàn.
Một cô bé mới năm tuổi, thế mà lại làm việc nhà thành thục như vậy sao?
Bán Hạ quay đầu lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt đầy kinh ngạc cảu anh trai.
Cô bé lại mím môi cười, giống như đã sớm đoán được anh trai sẽ kinh ngạc vậy.
Chuyện này có là gì đâu?
Hôm nay, thiếu chút nữa Bán Hạ đã chết luôn rồi, nhưng rồi lại tìm được anh trai, là anh trai ruột, anh trai còn cứu mạng của cô bé nữa!
Cô bé sẽ nhanh chóng nói cho cậu ấy biết, cô bé không chỉ biết rửa chén, còn có thể giúp cậu ấy rất nhiều việc.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, có người hỏi: “Pháp Điển có ở nhà không, chú là chú Thẩm đây!”
Trong giọng nói của cô bé tràn ngập sự sợ hãi: “Là ba!”
Hai mắt Cố Pháp Điển lại sáng ngời, cậu ấy cũng không tin Bán Hạ là con gái của hai vợ chồng Thẩm Tứ Bảo.
Nếu Thẩm Tứ Bảo đã tự chạy tới cửa, vậy thì cậu ấy cần phải thử một chút, tìm kiếm ra chút manh mối.
Ba của đứa nhỏ tới, theo lý mà nói thì Cố Pháp Điển nên trả Bán Hạ về,
Nhưng cậu ấy lại không làm vậy.
Cậu ấy là một người giỏi quan sát chi tiết, cậu ấy từng nhìn thấy phòng bếp nhà Tần Tú, trong đó có một chiếc ghế nhỏ, chén bát ở đó được đặt y như đúc chén đũa mà Bán Hạ rửa rồi xếp lại cho cậu ấy.
Cho nên sở dĩ cô bé thành thạo như vậy, là bởi vì ở nhà mỗi ngày đều phải rửa chén.
Nếu thật sự là con gái ruột của hai vợ chồng bọn họ, có thể để cho một đứa bé nhỏ như thế ở nhà tự rửa chén sao?
Mặc dù Cố Pháp Điển rất ghét em gái ruột, nhưng nếu cô bé ấy còn sống, cậu ấy thề, cả đời này sẽ không để cô bé ấy rửa chén dù chỉ một lần, tuyệt đối không!
Dù sao chồng cũng rất yêu thương con gái, sợ anh ta trách cứ, cô ta đành thêm mắm dặm muối, nói Bán Hạ thành con sói mắt trắng.
Trợn trắng mắt, cô ta cười nói: “Em cũng chỉ dạy dỗ con cái một chút mà thôi, là Bán Hạ quá yếu ớt, ngất đi mất. Em cũng có làm gì sai đâu, thế mà nó lại tìm người báo công an, hại em mất mặt lại còn phải mất tiền. Mời thần tới dễ tiễn thần đi khó, lần này nếu Cố Pháp Điển không xin lỗi bồi thường tiền cho em, em sẽ đưa Bán Hạ cho cậu ta trông, xe tên nhóc khốn kiếp kia làm như thế nào.”
“Em thật đúng là… Xuống lầu mà nghe xem người ta nghị luận về em như thế nào!” Thẩm Tứ Bảo nói xong, ném thật mạnh bịch đựng bao tay kìm kéo xuống đất, xoay người rời đi.
…
Lại nói tới khu tập thể gia đình cũ.
Chuyện trò với mấy dì một lát, Cố Pháp Điển lại đẩy cửa phòng bếp ra, chợt cậu ẩy ngẩn người.
Cô bé gầy yếu, thấp bé đang đứng trên ghế lau chén.
Động tác của cô bé hơi chậm, vụng về, nhưng rửa chén rất là sạch sẽ.
Rửa xong chồng thành một chồng, biết bản thân ôm không nổi, bèn cần chén nhẹ nhàng đẩy qua một ben, mở vòi nước ra bắt đầu rửa giẻ lau, rồi vắt khô giẻ lau, cô bé lại bắt đầu lau mặt bàn.
Một cô bé mới năm tuổi, thế mà lại làm việc nhà thành thục như vậy sao?
Bán Hạ quay đầu lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt đầy kinh ngạc cảu anh trai.
Cô bé lại mím môi cười, giống như đã sớm đoán được anh trai sẽ kinh ngạc vậy.
Chuyện này có là gì đâu?
Hôm nay, thiếu chút nữa Bán Hạ đã chết luôn rồi, nhưng rồi lại tìm được anh trai, là anh trai ruột, anh trai còn cứu mạng của cô bé nữa!
Cô bé sẽ nhanh chóng nói cho cậu ấy biết, cô bé không chỉ biết rửa chén, còn có thể giúp cậu ấy rất nhiều việc.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, có người hỏi: “Pháp Điển có ở nhà không, chú là chú Thẩm đây!”
Trong giọng nói của cô bé tràn ngập sự sợ hãi: “Là ba!”
Hai mắt Cố Pháp Điển lại sáng ngời, cậu ấy cũng không tin Bán Hạ là con gái của hai vợ chồng Thẩm Tứ Bảo.
Nếu Thẩm Tứ Bảo đã tự chạy tới cửa, vậy thì cậu ấy cần phải thử một chút, tìm kiếm ra chút manh mối.
Ba của đứa nhỏ tới, theo lý mà nói thì Cố Pháp Điển nên trả Bán Hạ về,
Nhưng cậu ấy lại không làm vậy.
Cậu ấy là một người giỏi quan sát chi tiết, cậu ấy từng nhìn thấy phòng bếp nhà Tần Tú, trong đó có một chiếc ghế nhỏ, chén bát ở đó được đặt y như đúc chén đũa mà Bán Hạ rửa rồi xếp lại cho cậu ấy.
Cho nên sở dĩ cô bé thành thạo như vậy, là bởi vì ở nhà mỗi ngày đều phải rửa chén.
Nếu thật sự là con gái ruột của hai vợ chồng bọn họ, có thể để cho một đứa bé nhỏ như thế ở nhà tự rửa chén sao?
Mặc dù Cố Pháp Điển rất ghét em gái ruột, nhưng nếu cô bé ấy còn sống, cậu ấy thề, cả đời này sẽ không để cô bé ấy rửa chén dù chỉ một lần, tuyệt đối không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.