Thập Niên: Sống Lại Làm Bạch Phú Mỹ
Chương 28: Ai Cắt Lúa Cho Cô?
Tô Chỉ
25/04/2023
Bạch Tố nhíu mày, cuối cùng vẫn xoay người rời đi.
Chờ khi các cô trở lại cánh đồng, cô mới phát hiện nửa lúa mì còn lại của cô thế nhưng toàn bộ thu hoạch xong.
“Đám Lưu Chính làm việc nhanh thật!”
Bạch Tố nhìn cánh đồng lúa mì trần trụi, thở phào nhẹ nhõm, đỡ Quý Lan Anh ra đồng uống nước, liền thấy Lưu Chính đang vùi đầu vào công việc trong ruộng lúa mạch của Quý Lan Anh.
“ Lưu Chính, anh nghỉ ngơi một chút đi! Quý Lan Anh gọi anh: “Dù sao cũng không vội, hôm nay khẳng định có thể thu hoạch xong.”
Lưu Chính ở bên kia hô: “Thu hoạch xong phần của em, còn phải đến chỗ Bạch Tố nữa kìa.”
Bạch Tố cùng Quý Lan Anh đồng thanh nói: “Ruộng của tôi/ cậu ấy không phải do mọi người thu hoạch sao?”
Bạch Tố hỏi người xung quanh một vòng, cũng không có ai để ý là ai thay cô thu lúa mì xong. Loại thời điểm này tất cả mọi người đang vùi đầu làm việc, ngẫu nhiên có người đứng lên nghỉ ngơi, nhìn thấy cũng đều là mông người khác, ai còn có thể dựa vào một cái mông nhận ra người chứ?
Nhưng cho dù như thế nào, lúa mì này đã thu hoạch xong, công việc cũng sẽ tính ở trên người Bạch Tố.
Do thời tiết nóng, bọn họ có hai giờ nghỉ ngơi.
Ngày đầu tiên, đám thanh niên trí thức làm nông nghiệp đã sớm vừa mệt vừa đói, ăn cơm trưa xong, liền trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Quý Lan Anh rất nhanh liền ngủ thiếp đi, Bạch Tố tuy rằng cũng mệt mỏi, nhất thời lại không có buồn ngủ, cô đem hai cái vali đặt ở dưới gầm giường kéo ra, từ bên trong cầm một lon sữa lúa mì, một cân bánh đào, còn có hai miếng xà phòng.
Người ở trong chuồng trâu là dượng Tạ Sùng của cô, kiếp trước cô tới bên này, cũng là rất lâu sau, mới biết được dượng cô bị phân cấp xuống. Nhưng bởi vì sợ bị liên lụy, mẹ cô không cho phép Bạch Tố đến thăm chú ấy, điều này cũng khiến cho chút liên lạc cuối cùng giữa Bạch Tố và Bạch gia hoàn toàn cắt đứt.
Khi đó bởi vì là không biết, mỗi người đều mặc một tầng khải giáp thật dày, sợ không cẩn thận, sẽ bị chuyện của người khác liên lụy.
Nhưng sau đó, khi Bạch Tố ly hôn, muốn đưa con gái ra nước ngoài, lại là Tạ Sùng giúp đỡ cô.
Bạch Tố đẩy cửa sổ trước bàn nhỏ ra, mặc cho gió mùa hè thổi qua mái tóc của cô, cô dùng lược nhẹ nhàng chải tóc ngắn của mình, nhìn sườn núi khói bếp xa xa.
******
Buổi chiều vẫn là cắt lúa mì, chỉ là đi xa hơn buổi sáng.
Quý Lan Anh bị thương cổ chân, Lưu Chính xin nghỉ cho cô ấy, bảo cô ấy xuống nấu cơm ở căn tin thanh niên trí thức.
Ký túc xá thanh niên trí thức này vẫn là mới xây vào năm ngoái, mấy lần trước thanh niên trí thức tới đây, đều là ở trong nhà nông dân trong thôn, ngay từ đầu hai ba người cũng đã vượt qua một chút, về sau càng ngày càng nhiều, chỉ riêng Hứa Gia Đồn bọn họ đã có mười mấy người, trong đội liền thương lượng xây ký túc xác cho thanh niên trí thức, để cải thiện chỗ ở của bọn họ.
Chờ khi các cô trở lại cánh đồng, cô mới phát hiện nửa lúa mì còn lại của cô thế nhưng toàn bộ thu hoạch xong.
“Đám Lưu Chính làm việc nhanh thật!”
Bạch Tố nhìn cánh đồng lúa mì trần trụi, thở phào nhẹ nhõm, đỡ Quý Lan Anh ra đồng uống nước, liền thấy Lưu Chính đang vùi đầu vào công việc trong ruộng lúa mạch của Quý Lan Anh.
“ Lưu Chính, anh nghỉ ngơi một chút đi! Quý Lan Anh gọi anh: “Dù sao cũng không vội, hôm nay khẳng định có thể thu hoạch xong.”
Lưu Chính ở bên kia hô: “Thu hoạch xong phần của em, còn phải đến chỗ Bạch Tố nữa kìa.”
Bạch Tố cùng Quý Lan Anh đồng thanh nói: “Ruộng của tôi/ cậu ấy không phải do mọi người thu hoạch sao?”
Bạch Tố hỏi người xung quanh một vòng, cũng không có ai để ý là ai thay cô thu lúa mì xong. Loại thời điểm này tất cả mọi người đang vùi đầu làm việc, ngẫu nhiên có người đứng lên nghỉ ngơi, nhìn thấy cũng đều là mông người khác, ai còn có thể dựa vào một cái mông nhận ra người chứ?
Nhưng cho dù như thế nào, lúa mì này đã thu hoạch xong, công việc cũng sẽ tính ở trên người Bạch Tố.
Do thời tiết nóng, bọn họ có hai giờ nghỉ ngơi.
Ngày đầu tiên, đám thanh niên trí thức làm nông nghiệp đã sớm vừa mệt vừa đói, ăn cơm trưa xong, liền trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Quý Lan Anh rất nhanh liền ngủ thiếp đi, Bạch Tố tuy rằng cũng mệt mỏi, nhất thời lại không có buồn ngủ, cô đem hai cái vali đặt ở dưới gầm giường kéo ra, từ bên trong cầm một lon sữa lúa mì, một cân bánh đào, còn có hai miếng xà phòng.
Người ở trong chuồng trâu là dượng Tạ Sùng của cô, kiếp trước cô tới bên này, cũng là rất lâu sau, mới biết được dượng cô bị phân cấp xuống. Nhưng bởi vì sợ bị liên lụy, mẹ cô không cho phép Bạch Tố đến thăm chú ấy, điều này cũng khiến cho chút liên lạc cuối cùng giữa Bạch Tố và Bạch gia hoàn toàn cắt đứt.
Khi đó bởi vì là không biết, mỗi người đều mặc một tầng khải giáp thật dày, sợ không cẩn thận, sẽ bị chuyện của người khác liên lụy.
Nhưng sau đó, khi Bạch Tố ly hôn, muốn đưa con gái ra nước ngoài, lại là Tạ Sùng giúp đỡ cô.
Bạch Tố đẩy cửa sổ trước bàn nhỏ ra, mặc cho gió mùa hè thổi qua mái tóc của cô, cô dùng lược nhẹ nhàng chải tóc ngắn của mình, nhìn sườn núi khói bếp xa xa.
******
Buổi chiều vẫn là cắt lúa mì, chỉ là đi xa hơn buổi sáng.
Quý Lan Anh bị thương cổ chân, Lưu Chính xin nghỉ cho cô ấy, bảo cô ấy xuống nấu cơm ở căn tin thanh niên trí thức.
Ký túc xá thanh niên trí thức này vẫn là mới xây vào năm ngoái, mấy lần trước thanh niên trí thức tới đây, đều là ở trong nhà nông dân trong thôn, ngay từ đầu hai ba người cũng đã vượt qua một chút, về sau càng ngày càng nhiều, chỉ riêng Hứa Gia Đồn bọn họ đã có mười mấy người, trong đội liền thương lượng xây ký túc xác cho thanh niên trí thức, để cải thiện chỗ ở của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.