Thập Niên: Sống Lại Làm Bạch Phú Mỹ
Chương 1: Thời Gian Cuối Đời
Tô Chỉ
20/04/2023
nhóm dịch: bánh bao
Bạch Tố không ngờ rằng, cô sẽ gặp Hứa Kiến An trong tình huống này.
Hôm đó, cô lấy giấy chẩn đoán trong bệnh viện, khi cô đi ra thì đột nhiên thấy một viện dưỡng lão mới mở bên đường. Ma xui quỷ khiến, Bạch Tố đi vào viện dưỡng lão kia.
Lúc cô còn trẻ chưa từng nghĩ tới, quãng đời còn lại của mình sẽ trải qua trong viện viện dưỡng lão, nhưng hiện tại, đây chính là biện pháp duy nhất cô có thể nghĩ tới.
Bạch Tố đã là người già cô đơn trong mắt người khác.
Bạn già xa cách, con gái duy nhất ở nước ngoài, sống một mình trong mười năm.
Mấy ngày trước cô bỗng nhiên trở nên khỏe mạnh, không phải quên mang theo chìa khóa trong nhà, chính là bỗng nhiên không nhớ rõ tiểu khu mình ở, vì thế còn làm phiền nhân viên cộng đồng nhiều lần, hàng xóm cũ đề nghị cô, nếu không hãy gọi điện thoại cho con gái ở nước ngoài, bảo con bé trở về một chuyến, kiểm tra sức khỏe với cô.
Bạch Tố trước giờ chưa từng nói gì với con gái, nhưng hôm đó cô vẫn lựa chọn gọi cho con bé, nhưng cô còn chưa mở miệng nói chuyện của mình, đã nghe thấy con gái ở đầu dây bên kia oán giận, dịch bệnh ở nước ngoài còn chưa giảm bớt, mà cô lại thất nghiệp.
Bạch Tố bình thường cũng xem tin tức, hiện giờ trong nước coi như an toàn, nhưng nhân viên từ bên ngoài về nước, vẫn phải tiếp nhận kiểm tra cách ly, mới có thể trở về.
Cô suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Nếu không thừa dịp bây giờ con vẫn chưa tìm được việc làm hay về nước đi?”Bạch Tố không dám nói bệnh tình của mình, cô muốn chờ con gái trở về, sau đó lại thương lượng với con bé.
Nhưng con gái lại trả lời: “Mẹ, mẹ thất nghiệp là nghỉ phép hàng năm, còn đi du lịch khắp nơi, huống hồ bây giờ về nước còn phải cách ly, lãng phí thời gian một hai tháng, con không làm được gì đâu.”
Bạch Tố trong lòng lạnh một nửa, ngẫm lại lại cảm thấy con gái nói có đạo lý, nhưng cô vẫn thăm dò nói: “Mẹ có hơi nhớ con, muốn gặp con.”
Con gái lại nở nụ cười ở đầu dây bên kia: “Nếu mẹ muốn gặp con, thì gọi video cho con là được rồi, con đã nói với mẹ rồi đấy, mẹ cứ nhất định phải gọi điện thoại, gọi lại không nhìn thấy ai.”
Nhưng trong video cho dù có thể nhìn thấy con, lại không sờ được con, Bạch Tố vốn định nói như vậy, nhưng cô còn chưa mở miệng, đã nghe con gái nói: “Mẹ đừng nói mấy lời này với con, năm đó nếu mẹ yêu con, thì sẽ không thi đại học xong ngày hôm sau liền đi làm thủ tục ly hôn với ba con, bây giờ mẹ già rồi, nói một câu con nhớ con, con sẽ bay qua nửa trái đất trở về gặp mẹ hay sao, mẹ đã một bó tuổi, sao còn ngây thơ như thế chứ?”
Cả người Bạch Tố khẽ run rẩy, tay cầm điện thoại di động đều run rẩy, cô chưa từng nghĩ tới, những lời này sẽ từ xuất phát từ cô con gái mà chính tay mình nuôi lớn.
Nhưng cô vẫn hít sâu một hơi, giọng điệu chậm rãi nói: “Mẹ là mẹ con, chẳng lẽ mẹ không thể nhớ con hay sao?”
Bạch Tố không ngờ rằng, cô sẽ gặp Hứa Kiến An trong tình huống này.
Hôm đó, cô lấy giấy chẩn đoán trong bệnh viện, khi cô đi ra thì đột nhiên thấy một viện dưỡng lão mới mở bên đường. Ma xui quỷ khiến, Bạch Tố đi vào viện dưỡng lão kia.
Lúc cô còn trẻ chưa từng nghĩ tới, quãng đời còn lại của mình sẽ trải qua trong viện viện dưỡng lão, nhưng hiện tại, đây chính là biện pháp duy nhất cô có thể nghĩ tới.
Bạch Tố đã là người già cô đơn trong mắt người khác.
Bạn già xa cách, con gái duy nhất ở nước ngoài, sống một mình trong mười năm.
Mấy ngày trước cô bỗng nhiên trở nên khỏe mạnh, không phải quên mang theo chìa khóa trong nhà, chính là bỗng nhiên không nhớ rõ tiểu khu mình ở, vì thế còn làm phiền nhân viên cộng đồng nhiều lần, hàng xóm cũ đề nghị cô, nếu không hãy gọi điện thoại cho con gái ở nước ngoài, bảo con bé trở về một chuyến, kiểm tra sức khỏe với cô.
Bạch Tố trước giờ chưa từng nói gì với con gái, nhưng hôm đó cô vẫn lựa chọn gọi cho con bé, nhưng cô còn chưa mở miệng nói chuyện của mình, đã nghe thấy con gái ở đầu dây bên kia oán giận, dịch bệnh ở nước ngoài còn chưa giảm bớt, mà cô lại thất nghiệp.
Bạch Tố bình thường cũng xem tin tức, hiện giờ trong nước coi như an toàn, nhưng nhân viên từ bên ngoài về nước, vẫn phải tiếp nhận kiểm tra cách ly, mới có thể trở về.
Cô suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Nếu không thừa dịp bây giờ con vẫn chưa tìm được việc làm hay về nước đi?”Bạch Tố không dám nói bệnh tình của mình, cô muốn chờ con gái trở về, sau đó lại thương lượng với con bé.
Nhưng con gái lại trả lời: “Mẹ, mẹ thất nghiệp là nghỉ phép hàng năm, còn đi du lịch khắp nơi, huống hồ bây giờ về nước còn phải cách ly, lãng phí thời gian một hai tháng, con không làm được gì đâu.”
Bạch Tố trong lòng lạnh một nửa, ngẫm lại lại cảm thấy con gái nói có đạo lý, nhưng cô vẫn thăm dò nói: “Mẹ có hơi nhớ con, muốn gặp con.”
Con gái lại nở nụ cười ở đầu dây bên kia: “Nếu mẹ muốn gặp con, thì gọi video cho con là được rồi, con đã nói với mẹ rồi đấy, mẹ cứ nhất định phải gọi điện thoại, gọi lại không nhìn thấy ai.”
Nhưng trong video cho dù có thể nhìn thấy con, lại không sờ được con, Bạch Tố vốn định nói như vậy, nhưng cô còn chưa mở miệng, đã nghe con gái nói: “Mẹ đừng nói mấy lời này với con, năm đó nếu mẹ yêu con, thì sẽ không thi đại học xong ngày hôm sau liền đi làm thủ tục ly hôn với ba con, bây giờ mẹ già rồi, nói một câu con nhớ con, con sẽ bay qua nửa trái đất trở về gặp mẹ hay sao, mẹ đã một bó tuổi, sao còn ngây thơ như thế chứ?”
Cả người Bạch Tố khẽ run rẩy, tay cầm điện thoại di động đều run rẩy, cô chưa từng nghĩ tới, những lời này sẽ từ xuất phát từ cô con gái mà chính tay mình nuôi lớn.
Nhưng cô vẫn hít sâu một hơi, giọng điệu chậm rãi nói: “Mẹ là mẹ con, chẳng lẽ mẹ không thể nhớ con hay sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.