Thập Niên: Sống Lại Làm Bạch Phú Mỹ
Chương 46: Trái Tim Loạn Nhịp!
Tô Chỉ
25/04/2023
Sáu giờ hôm nay đã hoàn toàn sáng lên, Bạch Tố đi trên con đường mòn đồng ruộng, gió nhẹ thổi vào mặt, chỉ làm cho cô cảm thấy thần thanh khí sảng, cô thậm chí không tự chủ được ngâm nga khúc nhạc nhỏ.
Bãi phơi thóc ngay trước mắt, mà cuộc sống tốt đẹp của cô, cũng ở trước mắt.
Chờ đến khi cô đến bãi phơi thóc, liền nhìn thấy tiểu đội trưởng Trương Kiến Kiến mang theo mấy người đàn ông, khiêng bao tải lúa mì, từng túi lúa mì đưa lên máy kéo, Hứa Kiến An liền đứng trên máy kéo, đem lúa mạch bọn họ đưa tới.
Mấy người đàn ông nhìn thấy Bạch Tố, ánh mắt đã bán đứng bản thân, chỉ có Hứa Kiến An vùi đầu làm việc trên máy kéo không để ý, chờ anh phát hiện lúa mì dưới tay đều đã chất xong, mới nhìn thấy Bạch Tố tới.
“Đồng... Đồng chí Bạch.” Trương Kiến Kiến lại lắp bắp, chỉ nghe anh ta tiếp tục nói: “Cô, cô đến sớm nhỉ... Lúa mì vẫn chưa chất xong.”
Mấy người đàn ông bên cạnh đều nghẹn cười, vội vàng trở về kho hàng tiếp tục mang bao tải.
Bạch Tố chỉ mỉm cười nói: “Không sao cả, mọi người chậm rãi chuyển đi, tôi không sốt ruột.”
“Vậy thì cái kia... Vậy thì cô đợi chốc lát. Trương Kiến Thiết nói xong một câu, cuối cùng cũng trút một hơi, xoay người đi vào mang bao tải.
Bạch Tố đứng bên cạnh máy kéo, cô ngẩng đầu, chỉ thấy Hứa Kiến An đầu đầy mồ hôi ngồi xổm trên bao tải, quần áo trên người đã vá mấy cái.
Cô không biết phải nói cái gì cho phải, lại cảm thấy cái gì cũng không nói, dường như quá xa lạ, bọn họ ngày hôm qua đã chính thức quen biết.
Bạch Tố có chút ngượng ngùng cúi đầu, suy nghĩ một lát, lúc này mới ngẩng đầu nói: “Hứa đồng chí, hôm nay phải đi xe của anh, phiền anh rồi.”
Trái tim Hứa Kiến An cũng đập thình thịch, Bạch Tố chủ động nói chuyện với anh, đã khiến anh kích động nói không nên lời, qua hơn nửa ngày, anh mới khống chế được tâm tình kích động của mình, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Không phiền phức, xe vốn của đội, không phải của tôi.”
Có trời mới biết anh đã tốn bao nhiêu khí lực, mới khiến mình không lắp bắp như Trương Kiến Kiến.
“Vậy cũng phải cảm ơn anh, sẵn tiện đưa tôi đi với.” Bạch Tố chỉ cười nói.
Mặt Hứa Kiến An nhịn không được liền đỏ lên, cũng may Trương Kiến Kiến lại vác theo một đống bao tải tới đây, anh vội vàng tiếp nhận, đi đến chỗ cao hơn chất lên.
Mãi cho đến khi bao tải sắp không nhìn thấy đỉnh, bọn họ mới dừng động tác, lại dùng mấy sợi dây thừng to bằng ngón cái, cột chặt tất cả bao tải lại.
Lúc này Trần Chí Dũng mới vội vàng chạy tới, nói anh ta cũng muốn đi theo đến xã.
Trương Kiến Kiến nhìn Bạch Tố, lại nhìn Trần Chí Dũng, lên tiếng nói: “Phía trước đã không ngồi được, ngồi trên đỉnh xe đi!”
Bạch Tố nhìn thoáng qua bao tải cao không thấy đỉnh, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Bãi phơi thóc ngay trước mắt, mà cuộc sống tốt đẹp của cô, cũng ở trước mắt.
Chờ đến khi cô đến bãi phơi thóc, liền nhìn thấy tiểu đội trưởng Trương Kiến Kiến mang theo mấy người đàn ông, khiêng bao tải lúa mì, từng túi lúa mì đưa lên máy kéo, Hứa Kiến An liền đứng trên máy kéo, đem lúa mạch bọn họ đưa tới.
Mấy người đàn ông nhìn thấy Bạch Tố, ánh mắt đã bán đứng bản thân, chỉ có Hứa Kiến An vùi đầu làm việc trên máy kéo không để ý, chờ anh phát hiện lúa mì dưới tay đều đã chất xong, mới nhìn thấy Bạch Tố tới.
“Đồng... Đồng chí Bạch.” Trương Kiến Kiến lại lắp bắp, chỉ nghe anh ta tiếp tục nói: “Cô, cô đến sớm nhỉ... Lúa mì vẫn chưa chất xong.”
Mấy người đàn ông bên cạnh đều nghẹn cười, vội vàng trở về kho hàng tiếp tục mang bao tải.
Bạch Tố chỉ mỉm cười nói: “Không sao cả, mọi người chậm rãi chuyển đi, tôi không sốt ruột.”
“Vậy thì cái kia... Vậy thì cô đợi chốc lát. Trương Kiến Thiết nói xong một câu, cuối cùng cũng trút một hơi, xoay người đi vào mang bao tải.
Bạch Tố đứng bên cạnh máy kéo, cô ngẩng đầu, chỉ thấy Hứa Kiến An đầu đầy mồ hôi ngồi xổm trên bao tải, quần áo trên người đã vá mấy cái.
Cô không biết phải nói cái gì cho phải, lại cảm thấy cái gì cũng không nói, dường như quá xa lạ, bọn họ ngày hôm qua đã chính thức quen biết.
Bạch Tố có chút ngượng ngùng cúi đầu, suy nghĩ một lát, lúc này mới ngẩng đầu nói: “Hứa đồng chí, hôm nay phải đi xe của anh, phiền anh rồi.”
Trái tim Hứa Kiến An cũng đập thình thịch, Bạch Tố chủ động nói chuyện với anh, đã khiến anh kích động nói không nên lời, qua hơn nửa ngày, anh mới khống chế được tâm tình kích động của mình, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Không phiền phức, xe vốn của đội, không phải của tôi.”
Có trời mới biết anh đã tốn bao nhiêu khí lực, mới khiến mình không lắp bắp như Trương Kiến Kiến.
“Vậy cũng phải cảm ơn anh, sẵn tiện đưa tôi đi với.” Bạch Tố chỉ cười nói.
Mặt Hứa Kiến An nhịn không được liền đỏ lên, cũng may Trương Kiến Kiến lại vác theo một đống bao tải tới đây, anh vội vàng tiếp nhận, đi đến chỗ cao hơn chất lên.
Mãi cho đến khi bao tải sắp không nhìn thấy đỉnh, bọn họ mới dừng động tác, lại dùng mấy sợi dây thừng to bằng ngón cái, cột chặt tất cả bao tải lại.
Lúc này Trần Chí Dũng mới vội vàng chạy tới, nói anh ta cũng muốn đi theo đến xã.
Trương Kiến Kiến nhìn Bạch Tố, lại nhìn Trần Chí Dũng, lên tiếng nói: “Phía trước đã không ngồi được, ngồi trên đỉnh xe đi!”
Bạch Tố nhìn thoáng qua bao tải cao không thấy đỉnh, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.