Thập Niên: Tôi Nhặt Bia Đỡ Đạn Về Làm Chồng
Chương 36:
Thiên Phương Nguỵ Tử
06/09/2024
Nói xong Liễu Tiên Dao cũng rất ngạc nhiên về vận may của người đàn ông này. Người này rõ ràng gặp phải kiếp nạn chết, nhưng lại may mắn. Rõ ràng bị trúng năm viên đạn, nhưng không bị bắn trúng chỗ quan trọng. Chỉ cần cứu chữa kịp thời sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu không được cứu chữa kịp thời, như anh lăn xuống nước đọng trong hố sâu kia, sớm muộn cũng sẽ chết vì nhiễm khuẩn.
Số của người này chắc là gặp quý nhân sẽ gặp dữ hóa lành.
"Bác sĩ Liễu, cảm ơn cô đã cứu tôi. Tay nghề bác sĩ cao thật."Anh đã nhìn quanh nhà, đây chắc không phải là trạm y tế. Có thể phẫu thuật lấy đạn cho anh trong hoàn cảnh như thế này, chắc chắn tay nghề rất cao.
Liễu Tiên Dao chỉ coi như lời tâng bốc, trong lòng cô cũng không có gì vui vẻ, vì cô rất tự tin vào tay nghề của mình.
Liễu Tiên Dao vẫn thản nhiên nói: "Về việc người anh không có sức lực không thể dùng sức, là vì tôi cho anh dùng thuốc. Khi phẫu thuật sợ anh tỉnh lại vì đau nên dùng thuốc mê. Anh bị thương nặng lắm, sợ anh tỉnh lại đụng trúng vết thương, bị thương lần hai nên dùng Nhuyễn Cân Tán, nên cả người không có sức lực và không thể dùng sức."
Liễu Tiên Dao giải thích, đồng thời cô lấy một lọ sứ trong túi ra, đổ một viên thuốc có mùi hơi đắng ra đưa đến bên miệng người đàn ông và nói: "Tác dụng của thuốc mê đã qua rồi, đây là thuốc giải của Nhuyễn Cân Tán, anh uống vào sẽ phục hồi sức nhanh chóng."
Người đàn ông nghe xong do dự một chút, cuối cùng vẫn há miệng để Liễu Tiên Dao đút thuốc giải cho anh.
"Anh bị thương, khi phục hồi sức cũng đừng di chuyển lung tung, tránh bị thương lần hai. Tôi không có nhiều thuốc và băng gạc cho anh dùng. Nếu muốn làm gì, thì gọi tôi một tiếng."
Cô là bác sĩ, trong nhà có thuốc và băng gạc là bình thường, nhưng bây giờ trạm y tế trong thôn chưa mở cửa chính thức nên nếu cô có nhiều băng gạc và thuốc thì sẽ rất bất bình thường.
Liễu Tiên Dao vẫn rất cẩn thận.
"Bác sĩ Liễu, cảm ơn cô."
Thuốc của Liễu Tiên Dao có hiệu quả rất nhanh, sau khi người đàn ông uống vào thì cảm thấy sức lực trên người khôi phục nhanh chóng. Anh xác định Liễu Tiên Dao không lừa mình nên cảm ơn Liễu Tiên Dao.
Sau khi người đàn ông cảm thấy mình có thể động đậy, việc đầu tiên anh làm là dùng tay không bị thương chống cơ thể mình dậy, muốn lấy cặp tài liệu.
Nhưng khi anh di chuyển, ngay lập tức phát hiện ra sự khác thường trên cơ thể mình. anh phát hiện mình không mặc quần áo gì cả, anh vội vàng nằm xuống trở lại. Anh cảm thấy mặt mình như bị lửa đốt, đỏ bừng lên.
May là bình thường huấn luyện da bị đen một chút, mặt không thấy rõ đỏ.
Liễu Tiên Dao thấy hành động của anh nên đưa cặp tài liệu đến đặt bên cạnh anh. Đột nhiên thấy tai anh đỏ bừng, Liễu Tiên Dao có chút bối rối giải thích: "Trong mắt bác sĩ chỉ có bệnh nhân, không có sự phân biệt nam nữ."
"Sau khi anh bị thương lăn xuống hố sâu, trong hố có một ít nước đọng. Trong nước đọng đó đầy vi khuẩn và các loại vi sinh vật, người anh ướt hết, toàn thân đầy bùn. Tôi đã vệ sinh cho anh. Trước khi phẫu thuật tôi cũng đã khử trùng toàn thân cho anh để tránh nhiễm khuẩn."
"Tất cả những việc này trong mắt bác sĩ đều là bình thường, anh đừng nghĩ nhiều."
Liễu Tiên Dao cố gắng giữ giọng nói của mình bình tĩnh, giọng điệu bình thường. Nhưng cô vẫn không nhìn người đàn ông.
Cô nói như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông khỏa thân. Đây cũng là lần đầu tiên cô giải thích lý do cho việc cô đã nhìn hết người của người ta, cô cũng có chút xấu hổ.
Mặc dù kiếp trước cô là một tiên xà tu luyện hàng trăm năm, nhưng trước khi độ kiếp cô vẫn luôn tu luyện trong núi sâu, ít khi nào bước đến nhân gian. Mặc dù cô sống hàng trăm tuổi, nhưng theo tuổi của yêu tinh, cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ thôi. Kiếp trước cô chưa từng yêu đương với yêu tinh nam nào, càng chưa yêu đương với con người. Hai kiếp cô đều chưa từng trải qua chuyện nam nữ.
Nếu không được cứu chữa kịp thời, như anh lăn xuống nước đọng trong hố sâu kia, sớm muộn cũng sẽ chết vì nhiễm khuẩn.
Số của người này chắc là gặp quý nhân sẽ gặp dữ hóa lành.
"Bác sĩ Liễu, cảm ơn cô đã cứu tôi. Tay nghề bác sĩ cao thật."Anh đã nhìn quanh nhà, đây chắc không phải là trạm y tế. Có thể phẫu thuật lấy đạn cho anh trong hoàn cảnh như thế này, chắc chắn tay nghề rất cao.
Liễu Tiên Dao chỉ coi như lời tâng bốc, trong lòng cô cũng không có gì vui vẻ, vì cô rất tự tin vào tay nghề của mình.
Liễu Tiên Dao vẫn thản nhiên nói: "Về việc người anh không có sức lực không thể dùng sức, là vì tôi cho anh dùng thuốc. Khi phẫu thuật sợ anh tỉnh lại vì đau nên dùng thuốc mê. Anh bị thương nặng lắm, sợ anh tỉnh lại đụng trúng vết thương, bị thương lần hai nên dùng Nhuyễn Cân Tán, nên cả người không có sức lực và không thể dùng sức."
Liễu Tiên Dao giải thích, đồng thời cô lấy một lọ sứ trong túi ra, đổ một viên thuốc có mùi hơi đắng ra đưa đến bên miệng người đàn ông và nói: "Tác dụng của thuốc mê đã qua rồi, đây là thuốc giải của Nhuyễn Cân Tán, anh uống vào sẽ phục hồi sức nhanh chóng."
Người đàn ông nghe xong do dự một chút, cuối cùng vẫn há miệng để Liễu Tiên Dao đút thuốc giải cho anh.
"Anh bị thương, khi phục hồi sức cũng đừng di chuyển lung tung, tránh bị thương lần hai. Tôi không có nhiều thuốc và băng gạc cho anh dùng. Nếu muốn làm gì, thì gọi tôi một tiếng."
Cô là bác sĩ, trong nhà có thuốc và băng gạc là bình thường, nhưng bây giờ trạm y tế trong thôn chưa mở cửa chính thức nên nếu cô có nhiều băng gạc và thuốc thì sẽ rất bất bình thường.
Liễu Tiên Dao vẫn rất cẩn thận.
"Bác sĩ Liễu, cảm ơn cô."
Thuốc của Liễu Tiên Dao có hiệu quả rất nhanh, sau khi người đàn ông uống vào thì cảm thấy sức lực trên người khôi phục nhanh chóng. Anh xác định Liễu Tiên Dao không lừa mình nên cảm ơn Liễu Tiên Dao.
Sau khi người đàn ông cảm thấy mình có thể động đậy, việc đầu tiên anh làm là dùng tay không bị thương chống cơ thể mình dậy, muốn lấy cặp tài liệu.
Nhưng khi anh di chuyển, ngay lập tức phát hiện ra sự khác thường trên cơ thể mình. anh phát hiện mình không mặc quần áo gì cả, anh vội vàng nằm xuống trở lại. Anh cảm thấy mặt mình như bị lửa đốt, đỏ bừng lên.
May là bình thường huấn luyện da bị đen một chút, mặt không thấy rõ đỏ.
Liễu Tiên Dao thấy hành động của anh nên đưa cặp tài liệu đến đặt bên cạnh anh. Đột nhiên thấy tai anh đỏ bừng, Liễu Tiên Dao có chút bối rối giải thích: "Trong mắt bác sĩ chỉ có bệnh nhân, không có sự phân biệt nam nữ."
"Sau khi anh bị thương lăn xuống hố sâu, trong hố có một ít nước đọng. Trong nước đọng đó đầy vi khuẩn và các loại vi sinh vật, người anh ướt hết, toàn thân đầy bùn. Tôi đã vệ sinh cho anh. Trước khi phẫu thuật tôi cũng đã khử trùng toàn thân cho anh để tránh nhiễm khuẩn."
"Tất cả những việc này trong mắt bác sĩ đều là bình thường, anh đừng nghĩ nhiều."
Liễu Tiên Dao cố gắng giữ giọng nói của mình bình tĩnh, giọng điệu bình thường. Nhưng cô vẫn không nhìn người đàn ông.
Cô nói như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông khỏa thân. Đây cũng là lần đầu tiên cô giải thích lý do cho việc cô đã nhìn hết người của người ta, cô cũng có chút xấu hổ.
Mặc dù kiếp trước cô là một tiên xà tu luyện hàng trăm năm, nhưng trước khi độ kiếp cô vẫn luôn tu luyện trong núi sâu, ít khi nào bước đến nhân gian. Mặc dù cô sống hàng trăm tuổi, nhưng theo tuổi của yêu tinh, cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ thôi. Kiếp trước cô chưa từng yêu đương với yêu tinh nam nào, càng chưa yêu đương với con người. Hai kiếp cô đều chưa từng trải qua chuyện nam nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.