[Thập Niên] Trở Thành Vợ Cũ Muốn Ly Hôn Của Phản Diện
Chương 50: Trò Đùa Quái Ác 1
Tần Sử
15/10/2024
Thời tiết dạo này thất thường, thường thì vừa mới quét tuyết xong, tuyết lại rơi, nhưng không quét thì lại tạnh.
Đôi khi nhìn từ xa, tuyết trắng xóa quả thật rất đẹp, nhưng mỗi sáng thức dậy, nhìn thấy một màu trắng chói mắt, ít nhiều gì cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu, có chút ngán ngẩm.
Cô có chút khó hiểu, cô cảm thấy anh đang tức giận, hơn nữa là loại tức giận rất rõ ràng, mấy ngày trước, cô còn không cảm nhận được cảm xúc của anh, anh luôn che giấu, khiến người ta khó đoán, nhưng lúc này, không biết là nổi điên gì, đột nhiên lại nổi giận.
Chẳng lẽ đây chính là tính khí thất thường của phản diện sao?
Cô cầm năm trăm tệ trong tay, cảm thấy nóng rát, nhưng đây là tiền, không lấy thì phí!
Không ai thích người có tâm trạng bất ổn, cô cũng vậy, đã nịnh nọt không được, cô cũng lười phải nịnh nọt anh nữa, ly hôn cho xong chuyện.
Chỉ là vừa nghĩ đến chuyện này, cô lại cảm thấy phiền não, lúc trước, cô khó khăn lắm mới lấy hết can đảm đề cập đến chuyện ly hôn, anh còn chưa kịp trả lời thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô thậm chí còn chưa kịp hỏi anh đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cảm giác chuyện này cũng không thể hỏi.
Bây giờ muốn cô nhắc lại chuyện ly hôn, cũng không có thời cơ thích hợp.
Cô không ngủ trưa được, lúc này buồn ngủ đến mức không chịu được, anh không muốn để ý đến cô, cô cũng lười để ý đến anh nữa, dù sao cô cũng đã ăn bánh bông lan, không đói, bèn về phòng ngủ bù.
Anh đương nhiên cũng nhìn thấy cô về phòng, động tác của anh anh ta không hề dừng lại, đợi đến khi quét dọn xong mới giật mình nhận ra đã qua giờ ăn trưa, anh thì không sao, nhưng trong nhà còn có cô và đứa trẻ.
Anh vào phòng, vốn dĩ định hỏi hai người muốn ăn gì, dù xảy ra chuyện gì, cũng không thể để bản thân bị đói.
Nhưng vừa vào phòng, đã phát hiện hai người lớn bé nằm trên giường ngủ ngon lành, hơn nữa tư thế ngủ của hai người còn giống nhau một cách kỳ lạ.
Có lẽ là do giường đất trong phòng ấm áp, hai người đều đưa tay ra ngoài, còn theo bản năng đạp chăn, anh lắc đầu, bước đến trước tiên đắp chăn lại cho đứa trẻ, cậu bé ngoan ngoãn rúc vào trong chăn.
Nhưng đến lượt cô, cô lại tỉnh táo nắm lấy cổ tay anh.
Anh khẽ giãy giụa, không thoát ra được, ngược lại còn bị cô ôm vào lòng, tuy cách một lớp chăn, nhưng không thể ngăn cản anh ý thức được tư thế này rất mập mờ, trong nháy mắt, anh chỉ cảm thấy một dòng điện chạy thẳng lên đầu, anh vội vàng rút tay về, để ra sau lưng.
Chỉ thấy cô cau mày, xoay người ngủ tiếp, bóng lưng đó như đang giận dỗi anh.
Khóe môi anh cong lên, chút phiền muộn vừa rồi hoàn toàn biến mất.
Lúc này, cô đang nằm mơ, cô mơ thấy mình đang gặm một cái giò heo lớn, nhưng vừa định cắn, thì anh không biết từ đâu chui ra, lại cướp đồ ăn của cô!
Cô không đưa giò heo cho anh, anh liền nhốt cô lại, sao anh lại xấu xa như vậy chứ?
Cô bất lực, đành phải nhường nhịn, trơ mắt nhìn anh ăn hết giò heo của mình, lúc tỉnh dậy, cô vẫn còn mơ màng, theo bản năng lau khóe miệng.
Thẩm Tài Sinh đáng ghét!
Cô đang thầm mắng anh, cửa phòng cạch một tiếng, được đẩy ra.
Không biết là do tâm lý gì, cô vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cô vểnh tai lên nghe ngóng, nghe thấy tiếng anh bật đèn, sau đó đi về phía cô, cô lo lắng nắm chặt quần của mình trong chăn, nhưng vẫn không dám mở mắt, cô sợ mở mắt ra sẽ nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của đối phương.
Đôi khi nhìn từ xa, tuyết trắng xóa quả thật rất đẹp, nhưng mỗi sáng thức dậy, nhìn thấy một màu trắng chói mắt, ít nhiều gì cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu, có chút ngán ngẩm.
Cô có chút khó hiểu, cô cảm thấy anh đang tức giận, hơn nữa là loại tức giận rất rõ ràng, mấy ngày trước, cô còn không cảm nhận được cảm xúc của anh, anh luôn che giấu, khiến người ta khó đoán, nhưng lúc này, không biết là nổi điên gì, đột nhiên lại nổi giận.
Chẳng lẽ đây chính là tính khí thất thường của phản diện sao?
Cô cầm năm trăm tệ trong tay, cảm thấy nóng rát, nhưng đây là tiền, không lấy thì phí!
Không ai thích người có tâm trạng bất ổn, cô cũng vậy, đã nịnh nọt không được, cô cũng lười phải nịnh nọt anh nữa, ly hôn cho xong chuyện.
Chỉ là vừa nghĩ đến chuyện này, cô lại cảm thấy phiền não, lúc trước, cô khó khăn lắm mới lấy hết can đảm đề cập đến chuyện ly hôn, anh còn chưa kịp trả lời thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô thậm chí còn chưa kịp hỏi anh đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cảm giác chuyện này cũng không thể hỏi.
Bây giờ muốn cô nhắc lại chuyện ly hôn, cũng không có thời cơ thích hợp.
Cô không ngủ trưa được, lúc này buồn ngủ đến mức không chịu được, anh không muốn để ý đến cô, cô cũng lười để ý đến anh nữa, dù sao cô cũng đã ăn bánh bông lan, không đói, bèn về phòng ngủ bù.
Anh đương nhiên cũng nhìn thấy cô về phòng, động tác của anh anh ta không hề dừng lại, đợi đến khi quét dọn xong mới giật mình nhận ra đã qua giờ ăn trưa, anh thì không sao, nhưng trong nhà còn có cô và đứa trẻ.
Anh vào phòng, vốn dĩ định hỏi hai người muốn ăn gì, dù xảy ra chuyện gì, cũng không thể để bản thân bị đói.
Nhưng vừa vào phòng, đã phát hiện hai người lớn bé nằm trên giường ngủ ngon lành, hơn nữa tư thế ngủ của hai người còn giống nhau một cách kỳ lạ.
Có lẽ là do giường đất trong phòng ấm áp, hai người đều đưa tay ra ngoài, còn theo bản năng đạp chăn, anh lắc đầu, bước đến trước tiên đắp chăn lại cho đứa trẻ, cậu bé ngoan ngoãn rúc vào trong chăn.
Nhưng đến lượt cô, cô lại tỉnh táo nắm lấy cổ tay anh.
Anh khẽ giãy giụa, không thoát ra được, ngược lại còn bị cô ôm vào lòng, tuy cách một lớp chăn, nhưng không thể ngăn cản anh ý thức được tư thế này rất mập mờ, trong nháy mắt, anh chỉ cảm thấy một dòng điện chạy thẳng lên đầu, anh vội vàng rút tay về, để ra sau lưng.
Chỉ thấy cô cau mày, xoay người ngủ tiếp, bóng lưng đó như đang giận dỗi anh.
Khóe môi anh cong lên, chút phiền muộn vừa rồi hoàn toàn biến mất.
Lúc này, cô đang nằm mơ, cô mơ thấy mình đang gặm một cái giò heo lớn, nhưng vừa định cắn, thì anh không biết từ đâu chui ra, lại cướp đồ ăn của cô!
Cô không đưa giò heo cho anh, anh liền nhốt cô lại, sao anh lại xấu xa như vậy chứ?
Cô bất lực, đành phải nhường nhịn, trơ mắt nhìn anh ăn hết giò heo của mình, lúc tỉnh dậy, cô vẫn còn mơ màng, theo bản năng lau khóe miệng.
Thẩm Tài Sinh đáng ghét!
Cô đang thầm mắng anh, cửa phòng cạch một tiếng, được đẩy ra.
Không biết là do tâm lý gì, cô vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cô vểnh tai lên nghe ngóng, nghe thấy tiếng anh bật đèn, sau đó đi về phía cô, cô lo lắng nắm chặt quần của mình trong chăn, nhưng vẫn không dám mở mắt, cô sợ mở mắt ra sẽ nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.