[Thập Niên] Trở Về Thời Đại Thiếu Nữ
Chương 35:
Tống Hàng Hàng
28/01/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thư Nghi choáng váng trước sự kết hợp này, cho đến khi các học sinh đi xuống sân khấu, người dẫn chương trình nhí lại lần nữa giới thiệu chương trình, tiết mục tiếp theo đã bắt đầu mà cô vẫn ngẩn người chưa kịp định thần.
Cô thật sự không ngờ, một buổi trình diễn thời trang trông thật sự có một chút cảm giác thời thượng, cuối cùng lại thăng hoa đến vậy.
Nhưng ngoại trừ bản thân Thư Nghi, cô phát hiện bạn học bên cạnh đều không hề lộ ra bất cứ vẻ ngạc nhiên nào trên mặt, dường như họ đều cảm thấy nghi lễ trước khi kết thúc này rất bình thường.
Thư Nghi:…
Rõ ràng cô và các bạn học bên cạnh là bằng tuổi nhau, nhưng vì sao lại có khoảng cách thế hệ sâu sắc như vậy.
Mười một giờ ba mươi phút trưa, hội diễn văn nghệ ngày quốc tế thiếu nhi kết thúc, Thư Nghi và Lý Tư Nghiên cùng cầm ghế đẩu về nhà.
Buổi chiều ngày quốc tế thiếu nhi 1/6 không có tiết, học sinh cả trường được nghỉ nửa ngày. Sau khi Thư Nghi về nhà, nhìn thấy mẹ mình hôm nay tan ca đêm đang phơi ra giường vừa giặt xong, không nhịn được thốt lên một tiếng “Ây da”.
Chiếc ra giường gấu trúc màu nâu mẹ đang phơi, cô rất quen thuộc!
Trong số những chiếc ra giường cô dùng thời đại học có cái này, hơn nữa đây còn là cái Thư Nghi cảm thấy thoải mái nhất, cô đã dùng bốn năm, vào lúc tốt nghiệp đại học mới vứt.
Thư Nghi đi đến ban công, đến gần nhìn kỹ ra giường muốn xác định đây có phải là cái cô dùng thời đại học hay không, cô lên tiếng hỏi: “Mẹ, ra giường này mẹ mới mua ạ?”
Mẹ Thư Nghi lắc đầu, “Không phải, mẹ nộp bức tranh kia lên đổi về đấy. Là phần thưởng đơn vị mẹ phát triển lãm tranh ngày quốc tế thiếu nhi 1/6.”
Mẹ Thư Nghi nói với Thư Nghi rằng: “Đây là ra giường dành cho giường đơn, rộng một mét hai, mà giường con bây giờ rộng một mét rưỡi, ra giường này không vừa.”
“Sau khi giặt sạch mẹ sẽ giữ lại cho con, đợi đến khi con lên đại học thì dùng. Giường đơn ở ký túc xá trường đại học đều chật, ra giường này chắc chắn dùng được.”
Thư Nghi theo bản năng nói: “Bây giờ con mới học lớp năm, còn bảy năm nữa mới lên đại học đấy!”
Thư Nghi vừa dứt lời thì ý thức được mình thật ngốc, mẹ cô muốn giữ ra giường này cho cô vào đại học dùng, chắc chắn không phải tùy tiện nói mà là làm thật!
Nếu không phải hôm nay nhìn thấy ra giường quen thuộc thì Thư Nghi cũng thật sự không nhớ, hóa ra ra giường cô dùng thời đại học lại là phần thưởng ngày quốc tế thiếu nhi 1/6 hồi cô học lớp năm tiểu học.
Vào lúc cô học lớp năm tiểu học, mẹ cô đã chuẩn bị sẵn ra giường đại học cho cô.
Thư Nghi cung kính nể phục mẹ!
Phần thưởng ngày quốc tế thiếu nhi 1/6 mà đơn vị mẹ Thư Nghi tặng, ngoại trừ ra giường còn có một hộp bút màu nước, một hộp bút sáp màu, một hộp đất sét nhiều màu và một chiếc lược nhựa có in chữ “Thuận buồm xuôi gió” ở mặt trước và “Đường sắt chào đón bạn” ở mặt sau.
Thư Nghi lần lượt mở hộp bút màu nước, sáp màu, đất sét ra, hơi ngạc nhiên, “Sao ngày 1/6 lại phát nhiều phần thưởng vậy mẹ?”
Trong ấn tượng của cô, khi còn nhỏ vào ngày quốc tế thiếu nhi 1/6 đơn vị của mẹ chỉ sẽ phát một hoặc hai phần thưởng mà nhỉ?
Năm nay lại phát đủ năm món sao?
Thư Nghi nói ra nghi ngờ trong lòng, mẹ Thư Nghi nói, “Triển lãm tranh ngày 1/6 những năm trước, con đều nhận được phần thưởng xuất sắc, năm nay tranh con vẽ đẹp, được giải nhất cho nên phần thưởng nhiều hơn những năm trước.”
Thư Nghi: !!!
Thư Nghi choáng váng trước sự kết hợp này, cho đến khi các học sinh đi xuống sân khấu, người dẫn chương trình nhí lại lần nữa giới thiệu chương trình, tiết mục tiếp theo đã bắt đầu mà cô vẫn ngẩn người chưa kịp định thần.
Cô thật sự không ngờ, một buổi trình diễn thời trang trông thật sự có một chút cảm giác thời thượng, cuối cùng lại thăng hoa đến vậy.
Nhưng ngoại trừ bản thân Thư Nghi, cô phát hiện bạn học bên cạnh đều không hề lộ ra bất cứ vẻ ngạc nhiên nào trên mặt, dường như họ đều cảm thấy nghi lễ trước khi kết thúc này rất bình thường.
Thư Nghi:…
Rõ ràng cô và các bạn học bên cạnh là bằng tuổi nhau, nhưng vì sao lại có khoảng cách thế hệ sâu sắc như vậy.
Mười một giờ ba mươi phút trưa, hội diễn văn nghệ ngày quốc tế thiếu nhi kết thúc, Thư Nghi và Lý Tư Nghiên cùng cầm ghế đẩu về nhà.
Buổi chiều ngày quốc tế thiếu nhi 1/6 không có tiết, học sinh cả trường được nghỉ nửa ngày. Sau khi Thư Nghi về nhà, nhìn thấy mẹ mình hôm nay tan ca đêm đang phơi ra giường vừa giặt xong, không nhịn được thốt lên một tiếng “Ây da”.
Chiếc ra giường gấu trúc màu nâu mẹ đang phơi, cô rất quen thuộc!
Trong số những chiếc ra giường cô dùng thời đại học có cái này, hơn nữa đây còn là cái Thư Nghi cảm thấy thoải mái nhất, cô đã dùng bốn năm, vào lúc tốt nghiệp đại học mới vứt.
Thư Nghi đi đến ban công, đến gần nhìn kỹ ra giường muốn xác định đây có phải là cái cô dùng thời đại học hay không, cô lên tiếng hỏi: “Mẹ, ra giường này mẹ mới mua ạ?”
Mẹ Thư Nghi lắc đầu, “Không phải, mẹ nộp bức tranh kia lên đổi về đấy. Là phần thưởng đơn vị mẹ phát triển lãm tranh ngày quốc tế thiếu nhi 1/6.”
Mẹ Thư Nghi nói với Thư Nghi rằng: “Đây là ra giường dành cho giường đơn, rộng một mét hai, mà giường con bây giờ rộng một mét rưỡi, ra giường này không vừa.”
“Sau khi giặt sạch mẹ sẽ giữ lại cho con, đợi đến khi con lên đại học thì dùng. Giường đơn ở ký túc xá trường đại học đều chật, ra giường này chắc chắn dùng được.”
Thư Nghi theo bản năng nói: “Bây giờ con mới học lớp năm, còn bảy năm nữa mới lên đại học đấy!”
Thư Nghi vừa dứt lời thì ý thức được mình thật ngốc, mẹ cô muốn giữ ra giường này cho cô vào đại học dùng, chắc chắn không phải tùy tiện nói mà là làm thật!
Nếu không phải hôm nay nhìn thấy ra giường quen thuộc thì Thư Nghi cũng thật sự không nhớ, hóa ra ra giường cô dùng thời đại học lại là phần thưởng ngày quốc tế thiếu nhi 1/6 hồi cô học lớp năm tiểu học.
Vào lúc cô học lớp năm tiểu học, mẹ cô đã chuẩn bị sẵn ra giường đại học cho cô.
Thư Nghi cung kính nể phục mẹ!
Phần thưởng ngày quốc tế thiếu nhi 1/6 mà đơn vị mẹ Thư Nghi tặng, ngoại trừ ra giường còn có một hộp bút màu nước, một hộp bút sáp màu, một hộp đất sét nhiều màu và một chiếc lược nhựa có in chữ “Thuận buồm xuôi gió” ở mặt trước và “Đường sắt chào đón bạn” ở mặt sau.
Thư Nghi lần lượt mở hộp bút màu nước, sáp màu, đất sét ra, hơi ngạc nhiên, “Sao ngày 1/6 lại phát nhiều phần thưởng vậy mẹ?”
Trong ấn tượng của cô, khi còn nhỏ vào ngày quốc tế thiếu nhi 1/6 đơn vị của mẹ chỉ sẽ phát một hoặc hai phần thưởng mà nhỉ?
Năm nay lại phát đủ năm món sao?
Thư Nghi nói ra nghi ngờ trong lòng, mẹ Thư Nghi nói, “Triển lãm tranh ngày 1/6 những năm trước, con đều nhận được phần thưởng xuất sắc, năm nay tranh con vẽ đẹp, được giải nhất cho nên phần thưởng nhiều hơn những năm trước.”
Thư Nghi: !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.