Thập Niên: Xuyên Nhanh Thành Nữ Chính Pháo Hôi
Chương 12: Chột Dạ Chứ Sao?
Chiêu Huỳnh
30/10/2023
Âm thanh của Lưu Nga không nhỏ, những người xung quanh đều nghe rõ lời bà ta, ánh mắt của rất nhiều người đã có chút thay đổi, bọn họ bắt đầu dùng ánh mắt khác thường để đánh giá cô.
Đáng tiếc, cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không phát hiện ra.
Sau khi nói xong, Lưu Nga lại vội vàng nói tiếp: "Nếu nhà chúng mày không bồi thường cho tao, tao sẽ tố cáo với đại đội trưởng, tao phải đi báo công an."
"Báo công an á? Vậy được rồi, thím đi ngay bây giờ đi." Dưới ánh mặt trời, đôi mắt nhợt nhạt của Khương Như An dường như phát ra ánh sáng lạnh lẽo, cô không ngờ Tô Ý lại ngu ngốc đến độ tự đào cho bản thân một cái hố to đến vậy.
Cô không nhịn được mà cười thành tiếng, trong nụ cười sáng lạn đó mang theo một chút thương lại, cô cất tiếng nói: "Báo công an đi. Để xem công an bắt tôi hay bắt con gái ngoan của bà đi."
"... Cái gì thế? Tôi nhớ rõ ngày hôm đó là Tô Ý kéo con nhóc Như An đi về phía cửa thôn mà, lẽ nào tôi hoa mắt?'
"Bà không hoa mắt đâu, tôi cũng nhìn thấy kia mà. Hơn nữa hôm đó con nhóc Như An không ở nhà, Tô Ý còn đặc biệt chạy đến hỏi tôi xem Như An đi đâu rồi."
"Tô Ý đang nói dối à? Nhưng vì sao nó phải nói dối?"
"Chột dạ chứ sao..."
"Không nhìn ra đấy, hóa ra con nhóc kia lại là người như thế."
Âm thanh bàn tán của mọi người xung quanh cũng không nhỏ, mà Lưu Nga lại cách đám người gần như vậy, nên tất nhiên là bà ta nghe rõ đoạn đối thoại của mọi người.
Trong lòng bà ta lập tức phản ứng lại, gương mặt già nua lúc trắng lúc xanh.
Một người nói thế cũng thôi đi, đằng này lại có rất nhiều người nói, vậy không phải chứng minh Tô Ý mới là người nói dối ư?
Cũng không thể tất cả mọi người đều nói dối chứ?
Con nhóc chết tiệt kia, ngay cả mẹ ruột mà cũng dám lừa. Chút nữa quay về, bà ta nhất định phải dần cho cô ta một trận.
Lưu Nga câm miệng không nhắc đến chuyện báo công an bồi thường nữa, ánh mắt khác thường của đám người xung quanh và nét mặt như cười như không của Khương Như An khiến gương mặt già nua của bà ta đỏ bừng lên.
Bà ta cũng không thèm quan tâm đến những vết cào trên mặt nữa, chỉ bỏ lại một câu "Tôi phải quay về hỏi lại con nhóc chết tiệt kia." rồi khiêng cuốc chạy đi.
Tốc độ của bà ta vô cùng nhanh, giống như phía sau có mấy con chó dữ đang đuổi theo vậy.
Đáng tiếc, cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không phát hiện ra.
Sau khi nói xong, Lưu Nga lại vội vàng nói tiếp: "Nếu nhà chúng mày không bồi thường cho tao, tao sẽ tố cáo với đại đội trưởng, tao phải đi báo công an."
"Báo công an á? Vậy được rồi, thím đi ngay bây giờ đi." Dưới ánh mặt trời, đôi mắt nhợt nhạt của Khương Như An dường như phát ra ánh sáng lạnh lẽo, cô không ngờ Tô Ý lại ngu ngốc đến độ tự đào cho bản thân một cái hố to đến vậy.
Cô không nhịn được mà cười thành tiếng, trong nụ cười sáng lạn đó mang theo một chút thương lại, cô cất tiếng nói: "Báo công an đi. Để xem công an bắt tôi hay bắt con gái ngoan của bà đi."
"... Cái gì thế? Tôi nhớ rõ ngày hôm đó là Tô Ý kéo con nhóc Như An đi về phía cửa thôn mà, lẽ nào tôi hoa mắt?'
"Bà không hoa mắt đâu, tôi cũng nhìn thấy kia mà. Hơn nữa hôm đó con nhóc Như An không ở nhà, Tô Ý còn đặc biệt chạy đến hỏi tôi xem Như An đi đâu rồi."
"Tô Ý đang nói dối à? Nhưng vì sao nó phải nói dối?"
"Chột dạ chứ sao..."
"Không nhìn ra đấy, hóa ra con nhóc kia lại là người như thế."
Âm thanh bàn tán của mọi người xung quanh cũng không nhỏ, mà Lưu Nga lại cách đám người gần như vậy, nên tất nhiên là bà ta nghe rõ đoạn đối thoại của mọi người.
Trong lòng bà ta lập tức phản ứng lại, gương mặt già nua lúc trắng lúc xanh.
Một người nói thế cũng thôi đi, đằng này lại có rất nhiều người nói, vậy không phải chứng minh Tô Ý mới là người nói dối ư?
Cũng không thể tất cả mọi người đều nói dối chứ?
Con nhóc chết tiệt kia, ngay cả mẹ ruột mà cũng dám lừa. Chút nữa quay về, bà ta nhất định phải dần cho cô ta một trận.
Lưu Nga câm miệng không nhắc đến chuyện báo công an bồi thường nữa, ánh mắt khác thường của đám người xung quanh và nét mặt như cười như không của Khương Như An khiến gương mặt già nua của bà ta đỏ bừng lên.
Bà ta cũng không thèm quan tâm đến những vết cào trên mặt nữa, chỉ bỏ lại một câu "Tôi phải quay về hỏi lại con nhóc chết tiệt kia." rồi khiêng cuốc chạy đi.
Tốc độ của bà ta vô cùng nhanh, giống như phía sau có mấy con chó dữ đang đuổi theo vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.