Thập Niên: Xuyên Nhanh Thành Nữ Chính Pháo Hôi
Chương 47: Được Hưởng Phúc Rồi
Chiêu Huỳnh
06/11/2023
Cao Thúy Hoa biết con gái vẫn nhớ kỹ những lời Trần Lệ Phân nói, muốn kiếm lại thể diện cho bà.
Bà cúi đầu nhìn đống đồ trong giỏ, không muốn lãng phí nỗi khổ tâm của con gái, nên bà khẽ cắn môi đáp: "Được rồi, hôm nay chúng ta đi con đường kia! An An, con cầm hết mấy món đồ nhỏ đi, những món đồ nặng thì để mẹ cầm."
Khương Như An nói: "Dạ mẹ."
Lâm Thừa Ngôn đứng cạnh thấy không có chuyện của mình, anh chỉ có thể đứng bên cạnh hai mẹ con cô, làm một phông nền hình người.
Trong lòng Cao Thúy Hoa thật sự rất vui vẻ, trong tay bà ôm vải vóc và giày vải, còn mấy thứ đồ đóng hộp kia vẫn được đặt trong giỏ.
Khoe thì khoe, nhưng khoe quá... thì sẽ bị người ta hận mất. Mấy thứ đồ đóng hộp đắt đỏ kia vẫn nên cất đi thì hơn.
Dường như bà không cảm nhận được sức nặng trên người, mà gọi với về phía nhóm phụ nữ đang giặt quần áo ở bờ sông: "Vợ lão Lý ơi, vợ Tiểu Lý ơi,... Có thấy mấy thứ trong tay tôi không, đều là con gái tôi kiếm tiền mua cho đấy."
Nghe thấy lời này của bà, nhóm phụ nữ kia vội vội vàng vàng giặt xong quần áo, rồi bê chậu lại đây xem.
"Nhiều vải vậy cơ à? Đều do con gái bà mua ư? Ôi, đôi giày vải này chắc chắn quá, mua ở hợp tác xã mua bán đúng không? Lần trước tôi cũng nhìn thấy, tốn tận năm hào một đôi, tôi không nỡ mua."
"Con gái bà kiếm đâu ra tiền thế, mua nhiều đồ thế này đã tiêu không ít rồi đúng không? Trong tay con bé ôm cái bình gì kia?"
"Sữa mạch nha? Ôi, tôi biết thứ này, là đồ uống mà người thành phố thích nhất, giá cả không rẻ đâu."
"Ôi, Thúy Hoa, bà được hưởng phúc rồi."
"..."
Đoàn người Khương Như An được nhóm phụ nữ vây quanh đi về nhà, bình thường Cao Thúy Hoa đều không chọn đi con đường ngang qua nhà bà nội Khương, nhưng lần này thì khác, bà ngẩng đầu lên, dáng vẻ hiện tại của bà giống như con công đực xòe đuôi, hùng hổ đi ngang qua cửa nhà bà nội Khương.
Bà còn đặc biệt thả chậm bước chân rồi lớn giọng nói: "Ôi đúng đó, con gái tôi mua đó. Bao nhiêu tiền á? Ôi, cũng mười mấy đồng cơ đấy, đều là mua cho tôi. Con gái tôi kiếm tiền để mua hiếu kính tôi đấy."
Hiện tại là thời điểm tan làm, Trần Lệ Phân vừa cùng chồng và đứa con trai thứ ba đi đến cửa nhà, đã phải nghe tiếng chửi bới của bà nội Khương.
Bọn họ vừa nghe chửi vừa rửa tay chân chuẩn bị vào nhà ăn cơm, thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Cao Thúy Hoa từ bên ngoài truyền đến.
Bà cúi đầu nhìn đống đồ trong giỏ, không muốn lãng phí nỗi khổ tâm của con gái, nên bà khẽ cắn môi đáp: "Được rồi, hôm nay chúng ta đi con đường kia! An An, con cầm hết mấy món đồ nhỏ đi, những món đồ nặng thì để mẹ cầm."
Khương Như An nói: "Dạ mẹ."
Lâm Thừa Ngôn đứng cạnh thấy không có chuyện của mình, anh chỉ có thể đứng bên cạnh hai mẹ con cô, làm một phông nền hình người.
Trong lòng Cao Thúy Hoa thật sự rất vui vẻ, trong tay bà ôm vải vóc và giày vải, còn mấy thứ đồ đóng hộp kia vẫn được đặt trong giỏ.
Khoe thì khoe, nhưng khoe quá... thì sẽ bị người ta hận mất. Mấy thứ đồ đóng hộp đắt đỏ kia vẫn nên cất đi thì hơn.
Dường như bà không cảm nhận được sức nặng trên người, mà gọi với về phía nhóm phụ nữ đang giặt quần áo ở bờ sông: "Vợ lão Lý ơi, vợ Tiểu Lý ơi,... Có thấy mấy thứ trong tay tôi không, đều là con gái tôi kiếm tiền mua cho đấy."
Nghe thấy lời này của bà, nhóm phụ nữ kia vội vội vàng vàng giặt xong quần áo, rồi bê chậu lại đây xem.
"Nhiều vải vậy cơ à? Đều do con gái bà mua ư? Ôi, đôi giày vải này chắc chắn quá, mua ở hợp tác xã mua bán đúng không? Lần trước tôi cũng nhìn thấy, tốn tận năm hào một đôi, tôi không nỡ mua."
"Con gái bà kiếm đâu ra tiền thế, mua nhiều đồ thế này đã tiêu không ít rồi đúng không? Trong tay con bé ôm cái bình gì kia?"
"Sữa mạch nha? Ôi, tôi biết thứ này, là đồ uống mà người thành phố thích nhất, giá cả không rẻ đâu."
"Ôi, Thúy Hoa, bà được hưởng phúc rồi."
"..."
Đoàn người Khương Như An được nhóm phụ nữ vây quanh đi về nhà, bình thường Cao Thúy Hoa đều không chọn đi con đường ngang qua nhà bà nội Khương, nhưng lần này thì khác, bà ngẩng đầu lên, dáng vẻ hiện tại của bà giống như con công đực xòe đuôi, hùng hổ đi ngang qua cửa nhà bà nội Khương.
Bà còn đặc biệt thả chậm bước chân rồi lớn giọng nói: "Ôi đúng đó, con gái tôi mua đó. Bao nhiêu tiền á? Ôi, cũng mười mấy đồng cơ đấy, đều là mua cho tôi. Con gái tôi kiếm tiền để mua hiếu kính tôi đấy."
Hiện tại là thời điểm tan làm, Trần Lệ Phân vừa cùng chồng và đứa con trai thứ ba đi đến cửa nhà, đã phải nghe tiếng chửi bới của bà nội Khương.
Bọn họ vừa nghe chửi vừa rửa tay chân chuẩn bị vào nhà ăn cơm, thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Cao Thúy Hoa từ bên ngoài truyền đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.