Thập Niên: Xuyên Nhanh Thành Nữ Chính Pháo Hôi
Chương 27: Không Tệ
Chiêu Huỳnh
03/11/2023
Giọng điệu của anh chân thành mà tha thiết, dáng vẻ thoạt nhìn không giống như đang nói dối.
Cao Thúy Hoa càng cười rạng rỡ hơn.
Ôi, thằng nhóc này vừa chân thành và thật thà, dáng dấp cũng không tệ, chẳng qua thoạt nhìn có chút hung dữ.
Nhưng mà hung dữ cũng tốt, hung dữ một chút mới có thể bảo vệ vợ con và gia đình, không phải ư?
Còn dáng vẻ gầy gò chẳng có chút cơ bắp nào như Kiều Hạo, nếu gặp khó khăn vẫn chưa biết ai phải bảo vệ ai đâu.
Hơn nữa, thằng nhóc này còn biết kiếm tiền, quả phụ Lâm thoạt nhìn cũng dễ sống chung, chắc hẳn sẽ không xảy ra mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu đâu.
Nghĩ đến đây, Cao Thúy Hoa khẽ liếc Điền Phương đen mặt ngồi cạnh, bà ho khan hai tiếng rồi hỏi: "Điền Phương, không phải bà nói sẽ giúp An An duyệt người ư? Bà cảm thấy thằng nhóc này thế nào? Tôi cảm thấy thằng nhóc này cũng không tệ đâu."
Điền Phương: "..."
Gương mặt bà ta tối sầm, mất một lúc lâu mới có thể nghẹn ra một hơi: "Cũng tạm thôi. An An là con gái bà, bà quyết định là được rồi, chúng tôi về trước đây."
Nói xong, bà ta đứng dậy, dùng sức kéo thằng con Kiều Hạo đứng đực tại chỗ không chịu đi ra ngoài.
Bà ta vừa đi, Lưu Nga và Tô Ý cũng không có cách nào tiếp tục ở lại nữa, cũng rời đi theo.
Trước khi rời đi, Tô Ý không nhịn được quay đầu nhìn về phía Lâm Thừa Ngôn, dáng anh thẳng tắp như cây tùng, cô ta khó mà diễn tả nổi cảm giác trong lòng mình lúc này.
Tất nhiên cô ta hiểu được ở thời đại này, ngươi làm việc ở đội vận chuyển được săn đón đến mức nào, không ngờ con trai của quả phụ Lâm lại có một công việc tốt như vậy.
Sao vận may của Khương Như An lại tốt đến thế cơ chứ?
Mất đi Kiều Hạo, lại vớ ngay được một người đàn ông làm việc ở đội vận chuyển.
Dựa vào đâu mà chuyện tốt đều bị cô chiếm hết?
Tô Ý cắn răng, sự oán giận và bất bình biến thành con kiến không ngừng gặm nhấm tim gan cô ta, cái loại cảm giác vừa đau vừa ngứa này, khiến cô ta vô cùng khó chịu.
Hừ, bây giờ có thể kiếm tiền thì sao?
Về sau chính sách thay đổi lớn, đội vận chuyển sẽ dần dần bị đào thải, một tháng nhiều lắm cũng chỉ có thể kiếm mấy nghìn đồng.
Nhưng Kiều Hạo thì khác, anh ta sẽ trở thành ông chủ lớn, một ngày có thể kiếm rất nhiều tiền.
Chỉ khi nghĩ vậy, cảm giác khó chịu trong lòng Tô Ý mới khá lên một chút. Bất kể thế nào, Khương Như An vẫn sẽ luôn không bằng cô ta.
Cao Thúy Hoa càng cười rạng rỡ hơn.
Ôi, thằng nhóc này vừa chân thành và thật thà, dáng dấp cũng không tệ, chẳng qua thoạt nhìn có chút hung dữ.
Nhưng mà hung dữ cũng tốt, hung dữ một chút mới có thể bảo vệ vợ con và gia đình, không phải ư?
Còn dáng vẻ gầy gò chẳng có chút cơ bắp nào như Kiều Hạo, nếu gặp khó khăn vẫn chưa biết ai phải bảo vệ ai đâu.
Hơn nữa, thằng nhóc này còn biết kiếm tiền, quả phụ Lâm thoạt nhìn cũng dễ sống chung, chắc hẳn sẽ không xảy ra mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu đâu.
Nghĩ đến đây, Cao Thúy Hoa khẽ liếc Điền Phương đen mặt ngồi cạnh, bà ho khan hai tiếng rồi hỏi: "Điền Phương, không phải bà nói sẽ giúp An An duyệt người ư? Bà cảm thấy thằng nhóc này thế nào? Tôi cảm thấy thằng nhóc này cũng không tệ đâu."
Điền Phương: "..."
Gương mặt bà ta tối sầm, mất một lúc lâu mới có thể nghẹn ra một hơi: "Cũng tạm thôi. An An là con gái bà, bà quyết định là được rồi, chúng tôi về trước đây."
Nói xong, bà ta đứng dậy, dùng sức kéo thằng con Kiều Hạo đứng đực tại chỗ không chịu đi ra ngoài.
Bà ta vừa đi, Lưu Nga và Tô Ý cũng không có cách nào tiếp tục ở lại nữa, cũng rời đi theo.
Trước khi rời đi, Tô Ý không nhịn được quay đầu nhìn về phía Lâm Thừa Ngôn, dáng anh thẳng tắp như cây tùng, cô ta khó mà diễn tả nổi cảm giác trong lòng mình lúc này.
Tất nhiên cô ta hiểu được ở thời đại này, ngươi làm việc ở đội vận chuyển được săn đón đến mức nào, không ngờ con trai của quả phụ Lâm lại có một công việc tốt như vậy.
Sao vận may của Khương Như An lại tốt đến thế cơ chứ?
Mất đi Kiều Hạo, lại vớ ngay được một người đàn ông làm việc ở đội vận chuyển.
Dựa vào đâu mà chuyện tốt đều bị cô chiếm hết?
Tô Ý cắn răng, sự oán giận và bất bình biến thành con kiến không ngừng gặm nhấm tim gan cô ta, cái loại cảm giác vừa đau vừa ngứa này, khiến cô ta vô cùng khó chịu.
Hừ, bây giờ có thể kiếm tiền thì sao?
Về sau chính sách thay đổi lớn, đội vận chuyển sẽ dần dần bị đào thải, một tháng nhiều lắm cũng chỉ có thể kiếm mấy nghìn đồng.
Nhưng Kiều Hạo thì khác, anh ta sẽ trở thành ông chủ lớn, một ngày có thể kiếm rất nhiều tiền.
Chỉ khi nghĩ vậy, cảm giác khó chịu trong lòng Tô Ý mới khá lên một chút. Bất kể thế nào, Khương Như An vẫn sẽ luôn không bằng cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.