Thập Niên: Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 24: Phải Đề Phòng
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
28/06/2023
Từ lúc nãy nhìn thấy Lục Kiều ở nhà cũ thì Lục Dao bắt đầu có chút không tập trung tinh thần, trong lòng cô ta có một loại trực giác nói với cô ta rằng không phải là như thế, thật sự giống như đã có một sự thay đổi xảy ra bí ẩn và không thể giải thích được.
Rõ ràng là đời trước Lục Kiều đã chết trước đó mấy ngày, vì sao đời này lại không giống, bây giờ Lục Kiều không những sống rất tốt mà lúc nãy trông thấy Lục Kiều ở nhà cũ, thần sắc còn tốt hơn ban đầu rất nhiều.
Chẳng lẽ là vì mình trùng sinh nên đã làm thay đổi vận mệnh của Lục Kiều sao?
Vừa nghĩ đến chuyện người mà Tưởng Thanh Tùng thích là Lục Kiều thì trong đầu Lục Dao đã thấy khó chịu.
Kết cục khác nhau có ý nghĩa khác nhau, nếu như Lục Kiều chết thì Lục Dao có thể hoàn toàn yên tâm ở bên Tưởng Thanh Tùng, đó là bởi vì Lục Kiều không có phúc hưởng.
Nhưng mà vấn đề bây giờ là Lục Kiều không chết, như vậy thì tương lai có phải là Tưởng Thanh Tùng sẽ luôn nhớ nhung Lục Kiều hay không?
Càng suy nghĩ thì trong đầu càng loạn, Giang Thu Nguyệt bên cạnh lại không ngừng nhắc tới nhắc lui, Lục Dao không kiên nhẫn lên tiếng:
“Mẹ, mẹ có thể không dài dòng nữa được không, bây giờ người sắp đính hôn với Tưởng Thanh Tùng là con, không phải là Lục Kiều!”
Nói đến chuyện đính hôn này, trong sâu trong nội tâm Lục Dao không kìm nén được sự đắc ý.
Từ nhỏ, ngoại hình Lục Dao đã xinh đẹp hơn người khác, người khác đều khen cô ta một câu, thế mọi người chỉ cần cô ta đi cùng Lục Kiều thì sự chú ý của những người khác đều sẽ bị Lục Kiều hấp dẫn, cũng bởi vì Lục Kiều còn xinh đẹp hơn cô ta nữa.
Đối với người chị họ này, Lục Dao ghen ghét từ trong đáy lòng, cùng là cô gái nông thôn giống nhau, mười ngón tay của Lục Kiều có thể không dính nước mùa xuân, có thể không cần phải làm việc, có thể được cha mẹ nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay.
“Đúng đúng đúng, Tưởng Thanh Tùng đính hôn với con không sai, nhưng mà tốt nhất là con phải đề phòng con nhỏ Lục Kiều kia một chút, cái này có đôi khi ấy, không sợ trộm cướp chỉ sợ trộm để mắt đến.” Giang Thu Nguyệt tỏ ra từng trải nhắc nhở Lục Dao.
“Được rồi được rồi, con biết rồi, mẹ có rảnh thì không bằng quan tâm cha con vì sao vẫn chưa về nhà đi, con muốn về phòng học bài.” Lục Dao không kiên nhẫn trả lời một câu rồi trực tiếp về phòng luôn.
Còn về phía Lục Kiều thì tự nhiên Lục Dao sẽ chú ý đến, điều này không cần người khác phải nhắc nhở.
Rõ ràng là đời trước Lục Kiều đã chết trước đó mấy ngày, vì sao đời này lại không giống, bây giờ Lục Kiều không những sống rất tốt mà lúc nãy trông thấy Lục Kiều ở nhà cũ, thần sắc còn tốt hơn ban đầu rất nhiều.
Chẳng lẽ là vì mình trùng sinh nên đã làm thay đổi vận mệnh của Lục Kiều sao?
Vừa nghĩ đến chuyện người mà Tưởng Thanh Tùng thích là Lục Kiều thì trong đầu Lục Dao đã thấy khó chịu.
Kết cục khác nhau có ý nghĩa khác nhau, nếu như Lục Kiều chết thì Lục Dao có thể hoàn toàn yên tâm ở bên Tưởng Thanh Tùng, đó là bởi vì Lục Kiều không có phúc hưởng.
Nhưng mà vấn đề bây giờ là Lục Kiều không chết, như vậy thì tương lai có phải là Tưởng Thanh Tùng sẽ luôn nhớ nhung Lục Kiều hay không?
Càng suy nghĩ thì trong đầu càng loạn, Giang Thu Nguyệt bên cạnh lại không ngừng nhắc tới nhắc lui, Lục Dao không kiên nhẫn lên tiếng:
“Mẹ, mẹ có thể không dài dòng nữa được không, bây giờ người sắp đính hôn với Tưởng Thanh Tùng là con, không phải là Lục Kiều!”
Nói đến chuyện đính hôn này, trong sâu trong nội tâm Lục Dao không kìm nén được sự đắc ý.
Từ nhỏ, ngoại hình Lục Dao đã xinh đẹp hơn người khác, người khác đều khen cô ta một câu, thế mọi người chỉ cần cô ta đi cùng Lục Kiều thì sự chú ý của những người khác đều sẽ bị Lục Kiều hấp dẫn, cũng bởi vì Lục Kiều còn xinh đẹp hơn cô ta nữa.
Đối với người chị họ này, Lục Dao ghen ghét từ trong đáy lòng, cùng là cô gái nông thôn giống nhau, mười ngón tay của Lục Kiều có thể không dính nước mùa xuân, có thể không cần phải làm việc, có thể được cha mẹ nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay.
“Đúng đúng đúng, Tưởng Thanh Tùng đính hôn với con không sai, nhưng mà tốt nhất là con phải đề phòng con nhỏ Lục Kiều kia một chút, cái này có đôi khi ấy, không sợ trộm cướp chỉ sợ trộm để mắt đến.” Giang Thu Nguyệt tỏ ra từng trải nhắc nhở Lục Dao.
“Được rồi được rồi, con biết rồi, mẹ có rảnh thì không bằng quan tâm cha con vì sao vẫn chưa về nhà đi, con muốn về phòng học bài.” Lục Dao không kiên nhẫn trả lời một câu rồi trực tiếp về phòng luôn.
Còn về phía Lục Kiều thì tự nhiên Lục Dao sẽ chú ý đến, điều này không cần người khác phải nhắc nhở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.