Thập Niên: Xuyên Thành Bạn Thân Của Nữ Chính
Chương 35:
Hòa Độ
29/07/2023
Người phụ nữ ngã xuống dùng khăn đội đầu quấn quanh đầu, hơn nửa gương mặt đều bị che khuất đằng sau chiếc khăn, nhưng mà Tống Tri Thu lại lanh mắt nhìn thấy khóe mắt bà ấy có vết bầm.
Vừa rồi cô thấy mặt của người phụ nữ không bị đập xuống mà?
Trong lòng Tống Tri Thu có chút kỳ quái.
“D... không phải, thím ơi, để cháu đỡ thím cho.”
Tống Tri Thu nuốt từ “dì” sắp thốt ra, bởi vì cô nhớ bên này hình như không có cách gọi này.
Người phụ nữ thấy có người thì lấy tay sờ lên khăn đội đầu, che mặt lại càng kín hơn.
Có lẽ là bản thân đã thử nhiều lần, người phụ nữ cũng không từ chối, dựa vào sức mạnh của Tống Tri Thu, cuối cùng cũng đứng dậy được.
“Cảm ơn cháu.” Người phụ nữ nói cảm ơn, bởi vì cách một chiếc khăn đội đầu nên giọng nói khiến người nghe có hơi không rõ ràng.
Tống Tri Thu vừa định nói không sao thì nghe thấy sau lưng có người lên tiếng.
“Mẹ! Sao mẹ lại ở đây?”
Cô quay đầu lại nhìn, lại nhìn thấy Lý Chiêu Đệ đã lâu không gặp.
Lý Chiêu Đệ thấy Tống Tri Thu thì gương mặt trở nên hơi khó chịu.
Cô bé lập tức vượt qua Tống Tri Thu, đỡ người phụ nữ, cũng chính là mẹ cô bé, Triệu Lan Lan đi về phía trước.
Rõ ràng, cô bé hẳn cũng biết người phụ nữ ngã xuống trước.
Triệu Lan Lan được Lý Chiêu Đệ đỡ, quay đầu lại nói với Tống Tri Thu: “Cháu cũng mau về nhà đi.”
Cô gật gật đầu, thấy bà ấy đã có người đỡ thì chạy về tìm Tống Tri Lễ.
Hóa ra người này lại là mẹ ruột của Lý Chiêu Đệ à, dường như trước đây cô chưa từng gặp thì phải.
Đột nhiên, Tống Tri Thu nhớ đến lời đồn rằng cha của Lý Chiêu Đệ hình như là một người đàn ông bạo lực gia đình.
Cô lập tức hiểu rõ vết bầm trên mặt Triệu Lan Lan, chỉ cảm thấy cha của Lý Chiêu Đệ thật chẳng ra gì, đánh phụ nữ thì tính là đàn ông gì chứ.
Bên kia, Lý Chiêu Đệ đỡ Triệu Lan Lan đi trên đường.
“Chân mẹ còn chưa khỏi, mẹ ra ngoài làm gì?” Giọng điệu của cô bé có chút khó chịu.
“Đồ ăn trong nhà ăn hết rồi, mẹ vào trong vườn tìm chút đồ ăn rồi về.” Giọng nói của Triệu Lan Lan yếu ớt, trông lại không giống như đang nói chuyện với con gái mình.
“Thế mẹ không biết nói cho con và Lai Đệ à? Còn khăng khăng ra ngoài một mình nữa.”
“Mẹ... lần sau mẹ sẽ nói cho các con.”
Trong âm thanh của Triệu Lan Lan mang theo một tia lấy lòng, sau đó bà ấy nói tiếp:
“Cô gái nhỏ vừa rồi kia là con gái của cậu ba Tống nhà ta đúng chứ, tên là Thu Thu à? Được nuôi dưỡng thật tốt mà...”
Lý Chiêu Đệ không nói gì, Triệu Lan Lan cảm thấy bàn tay đang đỡ bà ấy của cô bé trở nên càng chặt hơn.
Vừa rồi cô thấy mặt của người phụ nữ không bị đập xuống mà?
Trong lòng Tống Tri Thu có chút kỳ quái.
“D... không phải, thím ơi, để cháu đỡ thím cho.”
Tống Tri Thu nuốt từ “dì” sắp thốt ra, bởi vì cô nhớ bên này hình như không có cách gọi này.
Người phụ nữ thấy có người thì lấy tay sờ lên khăn đội đầu, che mặt lại càng kín hơn.
Có lẽ là bản thân đã thử nhiều lần, người phụ nữ cũng không từ chối, dựa vào sức mạnh của Tống Tri Thu, cuối cùng cũng đứng dậy được.
“Cảm ơn cháu.” Người phụ nữ nói cảm ơn, bởi vì cách một chiếc khăn đội đầu nên giọng nói khiến người nghe có hơi không rõ ràng.
Tống Tri Thu vừa định nói không sao thì nghe thấy sau lưng có người lên tiếng.
“Mẹ! Sao mẹ lại ở đây?”
Cô quay đầu lại nhìn, lại nhìn thấy Lý Chiêu Đệ đã lâu không gặp.
Lý Chiêu Đệ thấy Tống Tri Thu thì gương mặt trở nên hơi khó chịu.
Cô bé lập tức vượt qua Tống Tri Thu, đỡ người phụ nữ, cũng chính là mẹ cô bé, Triệu Lan Lan đi về phía trước.
Rõ ràng, cô bé hẳn cũng biết người phụ nữ ngã xuống trước.
Triệu Lan Lan được Lý Chiêu Đệ đỡ, quay đầu lại nói với Tống Tri Thu: “Cháu cũng mau về nhà đi.”
Cô gật gật đầu, thấy bà ấy đã có người đỡ thì chạy về tìm Tống Tri Lễ.
Hóa ra người này lại là mẹ ruột của Lý Chiêu Đệ à, dường như trước đây cô chưa từng gặp thì phải.
Đột nhiên, Tống Tri Thu nhớ đến lời đồn rằng cha của Lý Chiêu Đệ hình như là một người đàn ông bạo lực gia đình.
Cô lập tức hiểu rõ vết bầm trên mặt Triệu Lan Lan, chỉ cảm thấy cha của Lý Chiêu Đệ thật chẳng ra gì, đánh phụ nữ thì tính là đàn ông gì chứ.
Bên kia, Lý Chiêu Đệ đỡ Triệu Lan Lan đi trên đường.
“Chân mẹ còn chưa khỏi, mẹ ra ngoài làm gì?” Giọng điệu của cô bé có chút khó chịu.
“Đồ ăn trong nhà ăn hết rồi, mẹ vào trong vườn tìm chút đồ ăn rồi về.” Giọng nói của Triệu Lan Lan yếu ớt, trông lại không giống như đang nói chuyện với con gái mình.
“Thế mẹ không biết nói cho con và Lai Đệ à? Còn khăng khăng ra ngoài một mình nữa.”
“Mẹ... lần sau mẹ sẽ nói cho các con.”
Trong âm thanh của Triệu Lan Lan mang theo một tia lấy lòng, sau đó bà ấy nói tiếp:
“Cô gái nhỏ vừa rồi kia là con gái của cậu ba Tống nhà ta đúng chứ, tên là Thu Thu à? Được nuôi dưỡng thật tốt mà...”
Lý Chiêu Đệ không nói gì, Triệu Lan Lan cảm thấy bàn tay đang đỡ bà ấy của cô bé trở nên càng chặt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.