Thập Niên: Xuyên Thành Bạn Thân Của Nữ Chính
Chương 47:
Hòa Độ
31/07/2023
Tống Tri Thu ngồi chồm hỗm xuống vừa quan sát, đôi mắt tinh tường phát hiện trên mảnh đất màu vàng này được phủ một ít thứ màu trắng xám sau khi bị thiêu đốt.
Nếu như cô không đoán lầm thì đây chính là tro tàn của điếu thuốc sau khi đốt cháy.
Hẳn là không sai, ông cụ Tống đã từng ở chỗ này.
Cho nên, vì sao ông cụ lại phải chạy đến nơi xa như vậy?
Tống Tri Thu lại đi tiếp một bước, phát hiện chỗ đất cách xa nơi này mấy bước vậy mà lại có dấu vết bị người đào lên rồi lấp lại.
Cô lập tức chạy tới, suy nghĩ một hồi, lại tìm thấy một cây gậy gỗ, từ từ đào đất lên.
Thế nhưng, chờ đến khi cô đã đào đến cuối cùng, vậy mà lại không thu hoạch được gì.
Tống Tri Thu nhìn cái hố mình đào, cảm thấy hơi thất bại.
Lẽ nào là cô đã nghĩ sai, ông cụ Tống thật sự chỉ tới đây để tùy tiện đi dạo?
Sau đó ông cụ sẽ trả lại giấy báo trúng tuyển cho Hứa Chương Nam chứ?
Tống Tri Thu cúi đầu, tâm trạng không tốt lắm.
Bận rộn lâu như vậy, lại không thu được gì. Cho dù là ai thì bây giờ tâm trạng cũng sẽ không quá tốt.
Tống Tri Thu nghĩ đến Tống Tri Lễ còn đang đứng ở ven đường đợi cô, bèn vỗ tay phủi sạch bùn đất, sau đó chuẩn bị đi về.
Đế giày và cỏ dại ma sát vào nhau, phát ra âm thanh "sàn sạt".
Tống Tri Thu cúi đầu xuống, trước sau vẫn cảm thấy không dễ chịu.
Rốt cuộc cũng trở lại đường lớn, Tống Tri Thu nhìn mặt trời, đi về phía nhà của mình.
"Cậu đang tìm cái này sao?" Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói.
Tống Tri Thu bị dọa suýt chút nữa nhảy lên, trái tim của cô đập mạnh, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô quay đầu nhìn lại thì thấy người đứng phía sau cô chính là Lý Chiêu Đệ, mà trong tay cô bé lại đang cầm một phong thư màu vàng.
Tống Tri Thu lập tức chạy qua, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tay phải của Lý Chiêu Đệ, giọng điệu của có hơi gấp gáp: "Cậu tìm thấy ở đâu vậy?"
Quả nhiên… Lý Chiêu Đệ dùng ngón tay chỉ đến chỗ mà Tống Tri Thu đi ra lúc nãy.
"Phong thư này là của mẹ tớ, cậu có thể đưa cho tớ không?"
Tống Tri Thu nhìn vào mắt Lý Chiêu Đệ, dò hỏi. Trong lòng lại âm thầm nghĩ:
Không biết Lý Chiêu Đệ có trả lại thư cho mình hay không? Không biết mình có thể giành được hay không?
Nghe nói Lý Chiêu Đệ đánh lộn không tệ.
Mặc dù bản thân mình có kỹ xảo, thế nhưng sức lực lại không bằng. Haiz, không biết nếu đánh nhau có phần thắng hay không nữa?
"Được."
Nếu như cô không đoán lầm thì đây chính là tro tàn của điếu thuốc sau khi đốt cháy.
Hẳn là không sai, ông cụ Tống đã từng ở chỗ này.
Cho nên, vì sao ông cụ lại phải chạy đến nơi xa như vậy?
Tống Tri Thu lại đi tiếp một bước, phát hiện chỗ đất cách xa nơi này mấy bước vậy mà lại có dấu vết bị người đào lên rồi lấp lại.
Cô lập tức chạy tới, suy nghĩ một hồi, lại tìm thấy một cây gậy gỗ, từ từ đào đất lên.
Thế nhưng, chờ đến khi cô đã đào đến cuối cùng, vậy mà lại không thu hoạch được gì.
Tống Tri Thu nhìn cái hố mình đào, cảm thấy hơi thất bại.
Lẽ nào là cô đã nghĩ sai, ông cụ Tống thật sự chỉ tới đây để tùy tiện đi dạo?
Sau đó ông cụ sẽ trả lại giấy báo trúng tuyển cho Hứa Chương Nam chứ?
Tống Tri Thu cúi đầu, tâm trạng không tốt lắm.
Bận rộn lâu như vậy, lại không thu được gì. Cho dù là ai thì bây giờ tâm trạng cũng sẽ không quá tốt.
Tống Tri Thu nghĩ đến Tống Tri Lễ còn đang đứng ở ven đường đợi cô, bèn vỗ tay phủi sạch bùn đất, sau đó chuẩn bị đi về.
Đế giày và cỏ dại ma sát vào nhau, phát ra âm thanh "sàn sạt".
Tống Tri Thu cúi đầu xuống, trước sau vẫn cảm thấy không dễ chịu.
Rốt cuộc cũng trở lại đường lớn, Tống Tri Thu nhìn mặt trời, đi về phía nhà của mình.
"Cậu đang tìm cái này sao?" Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói.
Tống Tri Thu bị dọa suýt chút nữa nhảy lên, trái tim của cô đập mạnh, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô quay đầu nhìn lại thì thấy người đứng phía sau cô chính là Lý Chiêu Đệ, mà trong tay cô bé lại đang cầm một phong thư màu vàng.
Tống Tri Thu lập tức chạy qua, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tay phải của Lý Chiêu Đệ, giọng điệu của có hơi gấp gáp: "Cậu tìm thấy ở đâu vậy?"
Quả nhiên… Lý Chiêu Đệ dùng ngón tay chỉ đến chỗ mà Tống Tri Thu đi ra lúc nãy.
"Phong thư này là của mẹ tớ, cậu có thể đưa cho tớ không?"
Tống Tri Thu nhìn vào mắt Lý Chiêu Đệ, dò hỏi. Trong lòng lại âm thầm nghĩ:
Không biết Lý Chiêu Đệ có trả lại thư cho mình hay không? Không biết mình có thể giành được hay không?
Nghe nói Lý Chiêu Đệ đánh lộn không tệ.
Mặc dù bản thân mình có kỹ xảo, thế nhưng sức lực lại không bằng. Haiz, không biết nếu đánh nhau có phần thắng hay không nữa?
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.