Thập Niên: Xuyên Thành Bạn Thân Của Nữ Chính
Chương 49:
Hòa Độ
02/08/2023
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chị đi hơi lâu." Tống Tri Thu vội vàng xin lỗi: “Nhưng mà em nhìn xem, chị đã tìm được giấy báo trúng tuyển rồi nè!"
Tống Tri Thu lấy giấy báo ra.
Tống Tri Lễ lập tức tiến tới, tò mò nhìn.
"Nào, cho em cầm đó. Chúng ta nhanh chóng về nhà đi."
Tống Tri Lễ vốn dĩ cũng không phải là đứa trẻ có tính tình xấu, mới nghe Tống Tri Thu nói vài câu đã bị cô dỗ dành xong rồi.
Hai chị em thoải mái bước đi về nhà.
Lúc Tống Tri Thu đưa giấy báo dính bùn cho Hứa Chương Nam.
Nhưng ngoài dự liệu của cô, biểu cảm của Hứa Chương Nam chỉ toàn là vẻ hờ hững, không vui mừng cũng không tức giận, giống như thứ mà bà nhận được chỉ là một tờ giấy trắng không có gì quan trọng.
Tống Tri Thu không khỏi tò mò. Rõ ràng trước đó lúc ở bưu cục, Hứa Chương Nam đã rất chờ mong.
Sao tới lúc thật sự nhận được giấy báo, lại không thấy một chút vui mừng nào vậy?
"Mẹ, mẹ không vui mừng hay sao?" Tống Tri Thu chớp đôi mắt hỏi.
Hứa Chương Nam không trả lời thẳng, trái lại hỏi Tống Tri Thu: "Thu Thu, con hi vọng mẹ đi học đại học sao?"
"Mẹ muốn đi, Thu Thu hi vọng mẹ đi." Tống Tri Thu trả lời không chút do dự, Tống Tri Lễ cũng gật đầu.
Hứa Chương Nam xoa đầu hai đứa trẻ, cười nói: "Thực sự là hai đứa bé ngốc."
Mặc dù Hứa Chương Nam đang cười, thế nhưng ánh mắt của bà lại lộ ra một tia u sầu.
Trước đó là do bà đã quá mức đắm chìm trong sự vui mừng, cuối cùng nhất thời không thể hiểu ra, đi học đại học rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào.
Ánh mắt Hứa Chương Nam rơi xuống phong thư dính bùn.
Bà không phải người ngu, không cần hỏi, bà cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Lúc trước bà có bao nhiêu mong chờ giấy báo này, thì giờ phút này lại cảm thấy sợ hãi nó bấy nhiêu.
Nó giống như là một tấm bùa đòi mạng, từng giây từng phút đều nhắc nhở bà, một cuộc chiến vẫn luôn ẩn giấu trong bóng đêm sắp sửa khai hỏa.
***
Mấy ngày sau đó, Hứa Chương Nam không nhắc một lời tới chuyện giấy báo, chỉ là tinh thần ủ rũ đến mức mắt thường có thể nhìn thấy.
Tống Tri Thu hơi hiểu rõ khổ não của Hứa Chương Nam, muốn làm cái gì đó.
Thế nhưng cô thật sự quá nhỏ, Hứa Chương Nam chỉ coi cô là một đứa trẻ, khiến cho cô có lòng nhưng không có sức.
Tống Tri Thu không thể làm gì khác hơn là mang theo ưu sầu đi chơi đùa với người hay quên là Tống Tri Lễ.
Nhưng chuyện mà Hứa Chương Nam lo lắng, cuối cùng vẫn xảy ra.
Tống Tri Thu lấy giấy báo ra.
Tống Tri Lễ lập tức tiến tới, tò mò nhìn.
"Nào, cho em cầm đó. Chúng ta nhanh chóng về nhà đi."
Tống Tri Lễ vốn dĩ cũng không phải là đứa trẻ có tính tình xấu, mới nghe Tống Tri Thu nói vài câu đã bị cô dỗ dành xong rồi.
Hai chị em thoải mái bước đi về nhà.
Lúc Tống Tri Thu đưa giấy báo dính bùn cho Hứa Chương Nam.
Nhưng ngoài dự liệu của cô, biểu cảm của Hứa Chương Nam chỉ toàn là vẻ hờ hững, không vui mừng cũng không tức giận, giống như thứ mà bà nhận được chỉ là một tờ giấy trắng không có gì quan trọng.
Tống Tri Thu không khỏi tò mò. Rõ ràng trước đó lúc ở bưu cục, Hứa Chương Nam đã rất chờ mong.
Sao tới lúc thật sự nhận được giấy báo, lại không thấy một chút vui mừng nào vậy?
"Mẹ, mẹ không vui mừng hay sao?" Tống Tri Thu chớp đôi mắt hỏi.
Hứa Chương Nam không trả lời thẳng, trái lại hỏi Tống Tri Thu: "Thu Thu, con hi vọng mẹ đi học đại học sao?"
"Mẹ muốn đi, Thu Thu hi vọng mẹ đi." Tống Tri Thu trả lời không chút do dự, Tống Tri Lễ cũng gật đầu.
Hứa Chương Nam xoa đầu hai đứa trẻ, cười nói: "Thực sự là hai đứa bé ngốc."
Mặc dù Hứa Chương Nam đang cười, thế nhưng ánh mắt của bà lại lộ ra một tia u sầu.
Trước đó là do bà đã quá mức đắm chìm trong sự vui mừng, cuối cùng nhất thời không thể hiểu ra, đi học đại học rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào.
Ánh mắt Hứa Chương Nam rơi xuống phong thư dính bùn.
Bà không phải người ngu, không cần hỏi, bà cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Lúc trước bà có bao nhiêu mong chờ giấy báo này, thì giờ phút này lại cảm thấy sợ hãi nó bấy nhiêu.
Nó giống như là một tấm bùa đòi mạng, từng giây từng phút đều nhắc nhở bà, một cuộc chiến vẫn luôn ẩn giấu trong bóng đêm sắp sửa khai hỏa.
***
Mấy ngày sau đó, Hứa Chương Nam không nhắc một lời tới chuyện giấy báo, chỉ là tinh thần ủ rũ đến mức mắt thường có thể nhìn thấy.
Tống Tri Thu hơi hiểu rõ khổ não của Hứa Chương Nam, muốn làm cái gì đó.
Thế nhưng cô thật sự quá nhỏ, Hứa Chương Nam chỉ coi cô là một đứa trẻ, khiến cho cô có lòng nhưng không có sức.
Tống Tri Thu không thể làm gì khác hơn là mang theo ưu sầu đi chơi đùa với người hay quên là Tống Tri Lễ.
Nhưng chuyện mà Hứa Chương Nam lo lắng, cuối cùng vẫn xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.