Thập Niên: Xuyên Thành Bạn Thân Của Nữ Chính
Chương 1: Xuyên Không 1
Hòa Độ
15/11/2022
Tháng mười hai, bầu trời xám xịt, mưa phùn lất phất, thời tiết rét mướt đến mức khiến người ta run lên cầm cập.
Lá cây đã úa vàng trên cây dường như cũng không chịu nổi cái giá rét của mùa đông, lìa khỏi đầu canh, xoay tròn rơi xuống đất.
Đột nhiên có một cơn gió thổi qua, cuốn nó vào trong mảnh sân được bao quanh bởi tường đất, rơi xuống trước cánh cửa gỗ cũ đã chuyển thành màu đen.
Xuyên qua cánh cửa gỗ hơi hé, có thể nhìn thấy loáng thoáng ánh lửa đỏ đang hắt ra, cùng với mùi ấm áp tỏa ra từ than hồng.
Một bàn tay tái nhợt sờ lên mép cửa, cố gắng đẩy cửa ra.
Người phụ nữ mặc chiếc áo bông màu xanh lam dường như bị rét đến đông cứng người, nặng nề thở ra một luồng khí trắng.
Chị bước nhanh hơn, cầm lấy chiếc cốc đang bốc lên hơi nóng, đến gần bếp lửa.
Chị đặt cái cốc lên trên chiếc ghế đẩu bằng gỗ đen xì, đưa hai tay lại gần bếp lửa để sưởi ấm, sau khi chà xát hai tay, bấy giờ mới đặt tay lên trán cô bé ngồi bên cạnh, trong giọng nói của chị mang theo sự thương xót:
"Thu Thu, thế nào, còn khó chịu không?"
Bên cạnh cô bé còn có một cậu bé nhỏ hơn một chút đang ngồi, dùng bàn tay nhỏ bé kéo áo chị, nhìn chăm chăm vào người phụ nữ.
Người phụ nữ lại lần lượt sờ hai bàn tay của hai đứa trẻ, phát hiện vẫn nóng hầm hập, lúc này mới yên tâm bỏ tay ra.
"Hai đứa các con ngoan ngoãn ngồi đây sưởi ấm, hôm nay bên ngoài lạnh lắm!"
Nói xong chị lại cầm cái cốc đang đặt trên ghế đẩu lên, thuốc đông y trong cốc tỏa ra mùi đắng ngắt, dường như khiến không khí xung quanh cũng nhuộm đậm vị đắng.
Người phụ nữ để miệng lại gần cốc, thử độ ấm.
"Thu Thu, ngoan, ra đây uống thuốc, uống xong chúng ta ăn kẹo nhé." Người phụ nữ nhỏ giọng dỗ dành cô bé.
Cậu bé thấy thuốc đông y ở trong cốc, cau mày lại, sau đó vội vàng thò tay vào túi lục lọi gì đó.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cậu cũng tìm được một viên kẹo được bọc bằng giấy màu xanh lục, giơ nó lên như giơ một vật quý, vui vẻ nói:
"Con, con cũng cho chị ăn kẹo!"
Cô bé ngồi bên cạnh rốt cuộc cũng ngẩng mặt lên.
Cơn sốt cao khiến mắt và gương mặt của cô bé đều mang theo chút màu đỏ bất thường, cả người trông vô cùng đáng thương.
Thấy nước thuốc đông y đen xì trong cốc, tấm thân nhỏ bé của cô hơi lùi về sau một chút theo bản năng, trông có vẻ sắp ngã xuống khỏi ghế.
Người phụ nữ sợ quá vội đỡ lấy lưng cô bé.
Lá cây đã úa vàng trên cây dường như cũng không chịu nổi cái giá rét của mùa đông, lìa khỏi đầu canh, xoay tròn rơi xuống đất.
Đột nhiên có một cơn gió thổi qua, cuốn nó vào trong mảnh sân được bao quanh bởi tường đất, rơi xuống trước cánh cửa gỗ cũ đã chuyển thành màu đen.
Xuyên qua cánh cửa gỗ hơi hé, có thể nhìn thấy loáng thoáng ánh lửa đỏ đang hắt ra, cùng với mùi ấm áp tỏa ra từ than hồng.
Một bàn tay tái nhợt sờ lên mép cửa, cố gắng đẩy cửa ra.
Người phụ nữ mặc chiếc áo bông màu xanh lam dường như bị rét đến đông cứng người, nặng nề thở ra một luồng khí trắng.
Chị bước nhanh hơn, cầm lấy chiếc cốc đang bốc lên hơi nóng, đến gần bếp lửa.
Chị đặt cái cốc lên trên chiếc ghế đẩu bằng gỗ đen xì, đưa hai tay lại gần bếp lửa để sưởi ấm, sau khi chà xát hai tay, bấy giờ mới đặt tay lên trán cô bé ngồi bên cạnh, trong giọng nói của chị mang theo sự thương xót:
"Thu Thu, thế nào, còn khó chịu không?"
Bên cạnh cô bé còn có một cậu bé nhỏ hơn một chút đang ngồi, dùng bàn tay nhỏ bé kéo áo chị, nhìn chăm chăm vào người phụ nữ.
Người phụ nữ lại lần lượt sờ hai bàn tay của hai đứa trẻ, phát hiện vẫn nóng hầm hập, lúc này mới yên tâm bỏ tay ra.
"Hai đứa các con ngoan ngoãn ngồi đây sưởi ấm, hôm nay bên ngoài lạnh lắm!"
Nói xong chị lại cầm cái cốc đang đặt trên ghế đẩu lên, thuốc đông y trong cốc tỏa ra mùi đắng ngắt, dường như khiến không khí xung quanh cũng nhuộm đậm vị đắng.
Người phụ nữ để miệng lại gần cốc, thử độ ấm.
"Thu Thu, ngoan, ra đây uống thuốc, uống xong chúng ta ăn kẹo nhé." Người phụ nữ nhỏ giọng dỗ dành cô bé.
Cậu bé thấy thuốc đông y ở trong cốc, cau mày lại, sau đó vội vàng thò tay vào túi lục lọi gì đó.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cậu cũng tìm được một viên kẹo được bọc bằng giấy màu xanh lục, giơ nó lên như giơ một vật quý, vui vẻ nói:
"Con, con cũng cho chị ăn kẹo!"
Cô bé ngồi bên cạnh rốt cuộc cũng ngẩng mặt lên.
Cơn sốt cao khiến mắt và gương mặt của cô bé đều mang theo chút màu đỏ bất thường, cả người trông vô cùng đáng thương.
Thấy nước thuốc đông y đen xì trong cốc, tấm thân nhỏ bé của cô hơi lùi về sau một chút theo bản năng, trông có vẻ sắp ngã xuống khỏi ghế.
Người phụ nữ sợ quá vội đỡ lấy lưng cô bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.