[Thập Niên] Xuyên Thành Mẹ Của Vai Ác Thiên Tài
Chương 36: Con Sắp Chết Rồi (1)
Mộc Tử Đồng
10/06/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô biết Sầm Hoài An thông minh, dù sao cũng là nhân vật phản diện thiên tài đấy nha, nhưng cô vẫn đánh giá thấp trình độ thiên tài của Sầm Hoài An.
Cô chỉ dạy thằng bé một lần, thằng bé đã nhớ kỹ, đôi mắt to tròn nhìn Sơ Hạ không chớp, chờ cô dạy từ tiếp theo.
Sơ Hạ lại dạy thằng bé thêm bốn từ, Sầm Hoài An vẫn chỉ cần học một lần là học được.
"Học được thật à?"
“Vâng!” Cậu bé mong đợi nhìn cô, “Có thể chơi trò chơi chưa?”
Sơ Hạ vẽ hai mươi ô vuông trên cuốn vở trắng, sau đó viết các từ lên trên cuốn vở, cắt chúng từng hình vuông nhỏ rồi đặt vào trong cái khung vuông.
"Được, chúng ta chơi lật quân cờ, đọc sai thì phải trả lại, đọc đúng thì thuộc về mình, được rồi, con chơi trước đi."
Sầm Hoài An không kịp chờ đợi đã bắt lấy ngay một hình vuông ở giữa.
“Mộc!”
Trò chơi lật quân cờ nhận chữ để mà nói thật sự không khó khăn đối với Sầm Hoài An, cậu lật một cái đọc một cái, không sai một chữ nào.
Sơ Hạ cuối cùng cũng nhận ra khoảng cách giữa thiên tài và người thường, cô yên lặng nhìn ra bên ngoài, rõ ràng nghe được ba đứa trẻ nhà chị Lý hàng xóm đang lớn tiếng tranh giành đồ đạc.
Mà Sầm Hoài An còn đang mê mẩn trò chơi lật quân cờ, chơi mãi không biết mệt, lật xong thì tráo đổi trật tự các quân cờ rồi lại lật tiếp, ánh mắt vẫn luôn sáng ngời.
Bởi vậy có thể thấy được, trước kia cậu thật sự chưa từng chơi trò này.
“Mẹ ơi, còn chơi đọc chữ nữa không?”
“Không chơi nữa, mẹ dạy con đếm." Kinh ngạc qua đi Sơ Hạ lập tức không nhịn được vui sướng trong lòng, ai mà không thích con trai mình là thiên tài chứ.
Cô cũng từng làm gia sư, dạy dỗ những đứa trẻ không thông minh lắm thật sự rất kiệt sức.
Khi đó cô hoàn toàn hiểu tại sao một số bậc cha mẹ trên mạng lại nóng nảy, gà bay chó sủa như vậy khi phụ đạo cho con cái.
May mắn, Sầm Hoài An không phải đứa trẻ như vậy!
"Con đếm được mà, 1234..."
Sầm Hoài An đếm tới mười, gãi gãi đầu không đếm được nữa.
“Con học cái này từ ai?" Sơ Hạ ngạc nhiên hỏi, nguyên chủ chắc chắn chưa từng dạy cậu những thứ này.
“Con không biết, con nghe rất nhiều người nói vậy.”
Sơ Hạ đã không còn ngạc nhiên nữa, thiên tài mà, điều này rất bình thường.
“Mẹ dạy con phần sau nhé." Cô lập tức thay đổi chiến lược, nhân tiện dạy cậu viết chữ luôn.
Hôm nay cô mua có bút chì, Sầm Hoài An ngay từ đầu lúc viết bằng bút chì lên giấy cực kỳ phấn khích, cậu cảm thấy nó giống như một trò chơi, rất thú vị.
Nhưng viết một lúc lại bắt đầu bực bội.
“Con đếm thôi, con không muốn viết nữa.”
Cái này còn không vui bằng trò chơi lật chữ, viết xiêu xiêu vẹo vẹo phải lau đi viết lại, để viết đầy một trang thì còn lâu lắm.
Sơ Hạ lại phát hiện cậu có một tật xấu, đó là không kiên nhẫn, không thể ngồi yên. Trẻ con đều có tật xấu này, chuyện thường thôi.
“Viết xong trang này đi, viết xong cho con ăn đồ ăn ngon nhé.”
Cái này đã bắt lấy điểm yếu của Sầm Hoài An, hiện tại cậu thích nhất mẹ cậu nói cho cậu ăn ngon.
Cho nên cậu lại một lần nữa ngồi thẳng người, mím môi nghiêm túc viết, viết chữ xiêu vẹo không cần Sơ Hạ nhắc đã tự lau đi viết lại.
Đến khi cậu viết xong ô chữ cuối cùng của trang giấy, lập tức chờ mong nhìn Sơ Hạ: "Mẹ ơi, con viết xong rồi!"
Sơ Hạ cười tủm tỉm gật đầu, nhét thứ gì đó vào miệng anh, rất ngọt ngào, nhưng không ngọt như kẹo sữa.
“Ngon không?”
Cô biết Sầm Hoài An thông minh, dù sao cũng là nhân vật phản diện thiên tài đấy nha, nhưng cô vẫn đánh giá thấp trình độ thiên tài của Sầm Hoài An.
Cô chỉ dạy thằng bé một lần, thằng bé đã nhớ kỹ, đôi mắt to tròn nhìn Sơ Hạ không chớp, chờ cô dạy từ tiếp theo.
Sơ Hạ lại dạy thằng bé thêm bốn từ, Sầm Hoài An vẫn chỉ cần học một lần là học được.
"Học được thật à?"
“Vâng!” Cậu bé mong đợi nhìn cô, “Có thể chơi trò chơi chưa?”
Sơ Hạ vẽ hai mươi ô vuông trên cuốn vở trắng, sau đó viết các từ lên trên cuốn vở, cắt chúng từng hình vuông nhỏ rồi đặt vào trong cái khung vuông.
"Được, chúng ta chơi lật quân cờ, đọc sai thì phải trả lại, đọc đúng thì thuộc về mình, được rồi, con chơi trước đi."
Sầm Hoài An không kịp chờ đợi đã bắt lấy ngay một hình vuông ở giữa.
“Mộc!”
Trò chơi lật quân cờ nhận chữ để mà nói thật sự không khó khăn đối với Sầm Hoài An, cậu lật một cái đọc một cái, không sai một chữ nào.
Sơ Hạ cuối cùng cũng nhận ra khoảng cách giữa thiên tài và người thường, cô yên lặng nhìn ra bên ngoài, rõ ràng nghe được ba đứa trẻ nhà chị Lý hàng xóm đang lớn tiếng tranh giành đồ đạc.
Mà Sầm Hoài An còn đang mê mẩn trò chơi lật quân cờ, chơi mãi không biết mệt, lật xong thì tráo đổi trật tự các quân cờ rồi lại lật tiếp, ánh mắt vẫn luôn sáng ngời.
Bởi vậy có thể thấy được, trước kia cậu thật sự chưa từng chơi trò này.
“Mẹ ơi, còn chơi đọc chữ nữa không?”
“Không chơi nữa, mẹ dạy con đếm." Kinh ngạc qua đi Sơ Hạ lập tức không nhịn được vui sướng trong lòng, ai mà không thích con trai mình là thiên tài chứ.
Cô cũng từng làm gia sư, dạy dỗ những đứa trẻ không thông minh lắm thật sự rất kiệt sức.
Khi đó cô hoàn toàn hiểu tại sao một số bậc cha mẹ trên mạng lại nóng nảy, gà bay chó sủa như vậy khi phụ đạo cho con cái.
May mắn, Sầm Hoài An không phải đứa trẻ như vậy!
"Con đếm được mà, 1234..."
Sầm Hoài An đếm tới mười, gãi gãi đầu không đếm được nữa.
“Con học cái này từ ai?" Sơ Hạ ngạc nhiên hỏi, nguyên chủ chắc chắn chưa từng dạy cậu những thứ này.
“Con không biết, con nghe rất nhiều người nói vậy.”
Sơ Hạ đã không còn ngạc nhiên nữa, thiên tài mà, điều này rất bình thường.
“Mẹ dạy con phần sau nhé." Cô lập tức thay đổi chiến lược, nhân tiện dạy cậu viết chữ luôn.
Hôm nay cô mua có bút chì, Sầm Hoài An ngay từ đầu lúc viết bằng bút chì lên giấy cực kỳ phấn khích, cậu cảm thấy nó giống như một trò chơi, rất thú vị.
Nhưng viết một lúc lại bắt đầu bực bội.
“Con đếm thôi, con không muốn viết nữa.”
Cái này còn không vui bằng trò chơi lật chữ, viết xiêu xiêu vẹo vẹo phải lau đi viết lại, để viết đầy một trang thì còn lâu lắm.
Sơ Hạ lại phát hiện cậu có một tật xấu, đó là không kiên nhẫn, không thể ngồi yên. Trẻ con đều có tật xấu này, chuyện thường thôi.
“Viết xong trang này đi, viết xong cho con ăn đồ ăn ngon nhé.”
Cái này đã bắt lấy điểm yếu của Sầm Hoài An, hiện tại cậu thích nhất mẹ cậu nói cho cậu ăn ngon.
Cho nên cậu lại một lần nữa ngồi thẳng người, mím môi nghiêm túc viết, viết chữ xiêu vẹo không cần Sơ Hạ nhắc đã tự lau đi viết lại.
Đến khi cậu viết xong ô chữ cuối cùng của trang giấy, lập tức chờ mong nhìn Sơ Hạ: "Mẹ ơi, con viết xong rồi!"
Sơ Hạ cười tủm tỉm gật đầu, nhét thứ gì đó vào miệng anh, rất ngọt ngào, nhưng không ngọt như kẹo sữa.
“Ngon không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.