[Thập Niên] Xuyên Thành Mẹ Của Vai Ác Thiên Tài
Chương 39: Con Sắp Chết Rồi (4)
Mộc Tử Đồng
10/06/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vừa rồi sao cô ta lại mất trí như vậy? Đều do La Sơ Hạ, vừa nhìn thấy cô là cô ta lập tức không thể kiềm chế được, là cô khiến cô ta liền phạm sai lầm!
"Cháu... Cháu... Chủ tịch, cháu không có nói là cháu không xin lỗi, cháu đây không phải đang chuẩn bị sao! Đúng thế, cháu đang chuẩn bị xin lỗi!”
Chủ tịch Trịnh nhíu mày nhìn cô ta không nói lời nào, Tần Tam Phượng cười hắc hắc hai tiếng rồi xoay người nhìn Sơ Hạ, nuốt một ngụm nước miếng, cắn răng một cái, nói một câu: "Thật xin lỗi.”
“Lớn tiếng một chút!" Chủ tịch Trịnh không hài lòng.
Tần Tam Phượng rống to khiến chủ tịch Trịnh bị dọa nhảy dựng, chỉ là như vậy mới là bộ dáng hối lỗi, bà ấy gật gật đầu nói: "Làm như vậy sớm không phải tốt rồi sao. Tiểu Tần, chồng của Tiểu La bảo vệ tổ quốc, cô ấy một mình trông con nhỏ thật không dễ dàng. Thân là một thành viên của xưởng dệt, chúng ta phải giúp đỡ cô ấy nhiều hơn, chứ không phải bắt nạt cô ấy giống như cô! Nếu còn có lần sau, trong xưởng chúng ta sẽ không chứa nổi loại nhân viên như cô đâu!"
Tần Tam Phượng mặt trắng bệch, thật sự không dám nữa.
Sơ Hạ nhìn chủ tịch, nhíu mày, vẻ mặt khổ sở: "Chủ tịch, có giúp hay không cháu cũng không thèm để ý, cháu chính là đau lòng cho con trai cháu, nó còn nhỏ như vậy đã bị một đứa bé cầm đầu cả đám nhóc mắng chửi, nó đã làm sai cái gì chứ?"
“Cô có nghe thấy gì chưa?” Chủ tịch Trịnh nhìn Tần Tam Phượng: "Cô biết nhận lỗi vẫn chưa đủ, con nhà cô cũng phải biết nhận lỗi, về nhà giáo dục con cái tốt một chút, đừng để cho nó học thói hư tật xấu."
Tần Tam Phượng biết La Sơ Hạ đang uy hiếp mình, cô ta rất tức giận, nhưng cô ta cũng không dám chọc cô nữa.
La Sơ Hạ chết tiệt này, có cái vận cứt chó gì mà khiến chủ tịch Trịnh giúp đỡ cô như vậy! Thật đúng là thứ hồ ly tinh!
Không có cách nào khác, cô ta chỉ có thể bóp mũi gật đầu.
*
Buổi sáng, Sầm Hoài An cảm thấy bụng có chút không thoải mái, cậu xin phép giáo viên đi vệ sinh, kết quả trơ mắt thấy mình bài tiết ra một con sâu.
Sầm Hoài An ôm bụng, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch.
Trong bụng cậu thật sự có sâu! Xong rồi, bảo sao cậu luôn luôn bị đau bụng, cậu sắp chết rồi!
Khi Sơ Hạ đón Sầm Hoài An lập tức thấy cả người cậu ủ rũ.
Vừa về đến nhà, cậu cũng không sốt ruột ăn cơm, nằm úp sấp ở trên giường hai tay ôm bụng.
“An An, con đang làm gì vậy?" Vẻ mặt Sơ Hạ kỳ quái nhìn cậu.
"Mẹ, con sắp chết rồi."
"Hả?"
Sơ Hạ bước tới sờ trán của cậu bé: “Cũng đâu có sốt, nói xằng bậy gì đó? Sao con lại muốn chết?”
"Con kéo ra được một con giun dài lắm." Sầm Hoài An hoa tay múa chân với vẻ mặt tái mét, cậu bé quả quyết là nó rất dài, bây giờ nhớ lại con giun đó cậu bé vẫn còn cảm thấy sợ, con giun dài như vậy ở trong bụng của cậu bé, chắc chắn cậu bé không thể sống được nữa.
“Mẹ ơi, sau khi con chết mẹ hãy chôn con ở dưới gốc cây lớn ở ngoài kia kìa.”
Càng nghĩ Sầm Hoài An càng thương tâm, không nhịn được muốn khóc.
Sơ Hạ đột nhiên ngơ ngác, lập tức ôm cái bụng lớn tiếng cười “ha ha”, Sầm Hoài An càng tuyệt vọng hơn.
Mẹ của cậu bé không an ủi cậu bé mà còn cười vui vẻ như thế, cậu bé xoay người vào bên trong, vừa tức vừa khó chịu.
Quả nhiên, trong lòng mẹ của cậu bé chính là không thích cậu bé.
Vừa rồi sao cô ta lại mất trí như vậy? Đều do La Sơ Hạ, vừa nhìn thấy cô là cô ta lập tức không thể kiềm chế được, là cô khiến cô ta liền phạm sai lầm!
"Cháu... Cháu... Chủ tịch, cháu không có nói là cháu không xin lỗi, cháu đây không phải đang chuẩn bị sao! Đúng thế, cháu đang chuẩn bị xin lỗi!”
Chủ tịch Trịnh nhíu mày nhìn cô ta không nói lời nào, Tần Tam Phượng cười hắc hắc hai tiếng rồi xoay người nhìn Sơ Hạ, nuốt một ngụm nước miếng, cắn răng một cái, nói một câu: "Thật xin lỗi.”
“Lớn tiếng một chút!" Chủ tịch Trịnh không hài lòng.
Tần Tam Phượng rống to khiến chủ tịch Trịnh bị dọa nhảy dựng, chỉ là như vậy mới là bộ dáng hối lỗi, bà ấy gật gật đầu nói: "Làm như vậy sớm không phải tốt rồi sao. Tiểu Tần, chồng của Tiểu La bảo vệ tổ quốc, cô ấy một mình trông con nhỏ thật không dễ dàng. Thân là một thành viên của xưởng dệt, chúng ta phải giúp đỡ cô ấy nhiều hơn, chứ không phải bắt nạt cô ấy giống như cô! Nếu còn có lần sau, trong xưởng chúng ta sẽ không chứa nổi loại nhân viên như cô đâu!"
Tần Tam Phượng mặt trắng bệch, thật sự không dám nữa.
Sơ Hạ nhìn chủ tịch, nhíu mày, vẻ mặt khổ sở: "Chủ tịch, có giúp hay không cháu cũng không thèm để ý, cháu chính là đau lòng cho con trai cháu, nó còn nhỏ như vậy đã bị một đứa bé cầm đầu cả đám nhóc mắng chửi, nó đã làm sai cái gì chứ?"
“Cô có nghe thấy gì chưa?” Chủ tịch Trịnh nhìn Tần Tam Phượng: "Cô biết nhận lỗi vẫn chưa đủ, con nhà cô cũng phải biết nhận lỗi, về nhà giáo dục con cái tốt một chút, đừng để cho nó học thói hư tật xấu."
Tần Tam Phượng biết La Sơ Hạ đang uy hiếp mình, cô ta rất tức giận, nhưng cô ta cũng không dám chọc cô nữa.
La Sơ Hạ chết tiệt này, có cái vận cứt chó gì mà khiến chủ tịch Trịnh giúp đỡ cô như vậy! Thật đúng là thứ hồ ly tinh!
Không có cách nào khác, cô ta chỉ có thể bóp mũi gật đầu.
*
Buổi sáng, Sầm Hoài An cảm thấy bụng có chút không thoải mái, cậu xin phép giáo viên đi vệ sinh, kết quả trơ mắt thấy mình bài tiết ra một con sâu.
Sầm Hoài An ôm bụng, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch.
Trong bụng cậu thật sự có sâu! Xong rồi, bảo sao cậu luôn luôn bị đau bụng, cậu sắp chết rồi!
Khi Sơ Hạ đón Sầm Hoài An lập tức thấy cả người cậu ủ rũ.
Vừa về đến nhà, cậu cũng không sốt ruột ăn cơm, nằm úp sấp ở trên giường hai tay ôm bụng.
“An An, con đang làm gì vậy?" Vẻ mặt Sơ Hạ kỳ quái nhìn cậu.
"Mẹ, con sắp chết rồi."
"Hả?"
Sơ Hạ bước tới sờ trán của cậu bé: “Cũng đâu có sốt, nói xằng bậy gì đó? Sao con lại muốn chết?”
"Con kéo ra được một con giun dài lắm." Sầm Hoài An hoa tay múa chân với vẻ mặt tái mét, cậu bé quả quyết là nó rất dài, bây giờ nhớ lại con giun đó cậu bé vẫn còn cảm thấy sợ, con giun dài như vậy ở trong bụng của cậu bé, chắc chắn cậu bé không thể sống được nữa.
“Mẹ ơi, sau khi con chết mẹ hãy chôn con ở dưới gốc cây lớn ở ngoài kia kìa.”
Càng nghĩ Sầm Hoài An càng thương tâm, không nhịn được muốn khóc.
Sơ Hạ đột nhiên ngơ ngác, lập tức ôm cái bụng lớn tiếng cười “ha ha”, Sầm Hoài An càng tuyệt vọng hơn.
Mẹ của cậu bé không an ủi cậu bé mà còn cười vui vẻ như thế, cậu bé xoay người vào bên trong, vừa tức vừa khó chịu.
Quả nhiên, trong lòng mẹ của cậu bé chính là không thích cậu bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.