[Thập Niên] Xuyên Thành Mẹ Của Vai Ác Thiên Tài
Chương 18: Đồ Bị Bỏ Rơi (4)
Mộc Tử Đồng
10/06/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đứa bé kia kêu to lên, khuôn mặt nhỏ của Sầm Hoài An đen lại: "Hắc Cẩu Tử, tôi không phải đồ bị bỏ rơi, mẹ mua quần áo mới cho tôi đấy!"
"Ha ha ha!"
Hắc Cẩu Tử chống nạnh cười rộ lên: "Cậu nói láo, ai mà không biết mẹ cậu làm gì có tiền cơ chứ, đều bị bà ngoại cậu cướp đi rồi, cho nên mới không mua quần áo cho cậu đấy! Cậu ăn trộm từ đâu ra?"
Một đám trẻ con cười rộ lên, vây quanh Sầm Hoài An vừa nhảy vừa hát: "Đồ bị bỏ rơi, đồ bị bỏ rơi! Đồ ăn trộm quần áo! Đồ bị bỏ rơi, đồ nói láo..."
Sầm Hoài An nhìn chằm chằm Hắc Cẩu Tử, hai mắt muốn phun ra lửa, đôi tay nhỏ nắm chặt thành nắm đấm: "Tôi không có nói láo, tôi không phải kẻ trộm!"
Sau đó mạnh mẽ lao lên đè Hắc Cẩu Tử xuống đất, vừa rít lên vừa cắn, vừa đánh vừa cào cấu.
Hắc Cẩu Tử ngay lập tức bị đau khóc thét lên “Oa Oa”, còn những đứa trẻ khác nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của Sầm Hoài An, sợ đến mức vội vàng gọi mẹ.
Bọn họ đã nhiều lần đem Sầm Hoài An ra làm trò cười, cậu chưa từng lao vào đánh nhau như thế này, chỉ cần cho cậu ăn là không sao.
Khi bọn chúng ở một mình, cậu đã nhiều lần cướp đồ ăn của họ, cậu chạy rất nhanh khiến mọi người không thể đuổi kịp, vì vậy những đứa con trai trong sân đều coi thường cậu, cũng ghét cậu nhất, chỉ thích nhìn cậu nhặt bánh bao mà bọn chúng ném xuống đất rồi ăn như một con chó, sau đó vây quanh lại cười nhạo cậu.
Ai ngờ cậu đột nhiên đánh người như chó điên, mà Hắc Cẩu Tử không đánh lại được cậu.
Người lớn nghe thấy tiếng trẻ con la hét bèn vây quanh lại, tách hai đứa trẻ con ra. Sầm Hoài An cắn chặt cổ tay của xyz, nếu không phải có một người lớn vội vàng nắm lấy miệng của Sầm Hoài An, cậu sẽ không buông ra.
Mẹ của Hắc Cẩu Tử thấy con mình bị cắn đến chảy máu, lập tức không phục, kéo Sầm Hoài An và Hắc Cẩu Tử đến nhà Sơ Hạ.
"La Sơ Hạ, cô nhìn xem con trai cô đã làm ra chuyện tốt gì đây này! Cô không cho con trai mình ăn, để nó đói cắn con trai tôi rồi xảy ra chuyện gì thì sao? Tôi nói cho cô biết, con trai tôi mà xảy ra chuyện, tôi không tha cho bọn cô đâu!"
Sơ Hạ không để ý đến mẹ Hắc Cẩu Tử, cô kéo Sầm Hoài An bảo vệ sau lưng mình rồi quay đầu hỏi cậu: “An An, con nói cho mẹ biết, đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc cậu bị mẹ của Hắc Cẩu Tử xách cổ áo lôi tới đây, quần áo từ sạch sẽ chỉnh tề đã trở nên xộc xệch dơ dáy, trên mặt còn in hằn vết cào đã rướm máu, trong con ngươi đã ngập tràn nước mắt nhưng vẫn quật cường mím môi, sống chết không để nước mắt rơi xuống.
Nhưng khi Sơ Hạ vừa cất tiếng hỏi, nước mắt cậu lập tức không cầm được, cậu chỉ vào người Hắc Cẩu Tử, trong lời nói vừa xen lẫn tiếng khóc vừa đầy căm phẫn: “Cậu ta mắng con là nhỏ rách rưới, là kẻ nói dối, còn nói quần áo con mặc là lấy trộm! Con không phải kẻ nói dối, cũng không phải ăn trộm!”
Cậu bé không muốn khóc, thật không ra gì, vì thế cậu đưa tay lên ra sức lau mặt, xoay đầu sang một bên, không muốn để người khác nhìn thấy mình khóc.
Sơ Hạ ôm chầm cậu, để cậu dựa lên người mình, sau đó nhìn mẹ Hắc Cẩu Tử rồi nói: “Tôi tin con trai tôi nói, vậy cô thử hỏi con trai cô xem nó có mắng con trai tôi không? Quần áo của con trai tôi là tôi mua cho nó, nó hôm nay cũng là ăn cơm no rồi mới đi chơi, nếu không phải con trai cô mắng thằng bé, nó cũng sẽ không đánh con trai cô.”
Đứa bé kia kêu to lên, khuôn mặt nhỏ của Sầm Hoài An đen lại: "Hắc Cẩu Tử, tôi không phải đồ bị bỏ rơi, mẹ mua quần áo mới cho tôi đấy!"
"Ha ha ha!"
Hắc Cẩu Tử chống nạnh cười rộ lên: "Cậu nói láo, ai mà không biết mẹ cậu làm gì có tiền cơ chứ, đều bị bà ngoại cậu cướp đi rồi, cho nên mới không mua quần áo cho cậu đấy! Cậu ăn trộm từ đâu ra?"
Một đám trẻ con cười rộ lên, vây quanh Sầm Hoài An vừa nhảy vừa hát: "Đồ bị bỏ rơi, đồ bị bỏ rơi! Đồ ăn trộm quần áo! Đồ bị bỏ rơi, đồ nói láo..."
Sầm Hoài An nhìn chằm chằm Hắc Cẩu Tử, hai mắt muốn phun ra lửa, đôi tay nhỏ nắm chặt thành nắm đấm: "Tôi không có nói láo, tôi không phải kẻ trộm!"
Sau đó mạnh mẽ lao lên đè Hắc Cẩu Tử xuống đất, vừa rít lên vừa cắn, vừa đánh vừa cào cấu.
Hắc Cẩu Tử ngay lập tức bị đau khóc thét lên “Oa Oa”, còn những đứa trẻ khác nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của Sầm Hoài An, sợ đến mức vội vàng gọi mẹ.
Bọn họ đã nhiều lần đem Sầm Hoài An ra làm trò cười, cậu chưa từng lao vào đánh nhau như thế này, chỉ cần cho cậu ăn là không sao.
Khi bọn chúng ở một mình, cậu đã nhiều lần cướp đồ ăn của họ, cậu chạy rất nhanh khiến mọi người không thể đuổi kịp, vì vậy những đứa con trai trong sân đều coi thường cậu, cũng ghét cậu nhất, chỉ thích nhìn cậu nhặt bánh bao mà bọn chúng ném xuống đất rồi ăn như một con chó, sau đó vây quanh lại cười nhạo cậu.
Ai ngờ cậu đột nhiên đánh người như chó điên, mà Hắc Cẩu Tử không đánh lại được cậu.
Người lớn nghe thấy tiếng trẻ con la hét bèn vây quanh lại, tách hai đứa trẻ con ra. Sầm Hoài An cắn chặt cổ tay của xyz, nếu không phải có một người lớn vội vàng nắm lấy miệng của Sầm Hoài An, cậu sẽ không buông ra.
Mẹ của Hắc Cẩu Tử thấy con mình bị cắn đến chảy máu, lập tức không phục, kéo Sầm Hoài An và Hắc Cẩu Tử đến nhà Sơ Hạ.
"La Sơ Hạ, cô nhìn xem con trai cô đã làm ra chuyện tốt gì đây này! Cô không cho con trai mình ăn, để nó đói cắn con trai tôi rồi xảy ra chuyện gì thì sao? Tôi nói cho cô biết, con trai tôi mà xảy ra chuyện, tôi không tha cho bọn cô đâu!"
Sơ Hạ không để ý đến mẹ Hắc Cẩu Tử, cô kéo Sầm Hoài An bảo vệ sau lưng mình rồi quay đầu hỏi cậu: “An An, con nói cho mẹ biết, đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc cậu bị mẹ của Hắc Cẩu Tử xách cổ áo lôi tới đây, quần áo từ sạch sẽ chỉnh tề đã trở nên xộc xệch dơ dáy, trên mặt còn in hằn vết cào đã rướm máu, trong con ngươi đã ngập tràn nước mắt nhưng vẫn quật cường mím môi, sống chết không để nước mắt rơi xuống.
Nhưng khi Sơ Hạ vừa cất tiếng hỏi, nước mắt cậu lập tức không cầm được, cậu chỉ vào người Hắc Cẩu Tử, trong lời nói vừa xen lẫn tiếng khóc vừa đầy căm phẫn: “Cậu ta mắng con là nhỏ rách rưới, là kẻ nói dối, còn nói quần áo con mặc là lấy trộm! Con không phải kẻ nói dối, cũng không phải ăn trộm!”
Cậu bé không muốn khóc, thật không ra gì, vì thế cậu đưa tay lên ra sức lau mặt, xoay đầu sang một bên, không muốn để người khác nhìn thấy mình khóc.
Sơ Hạ ôm chầm cậu, để cậu dựa lên người mình, sau đó nhìn mẹ Hắc Cẩu Tử rồi nói: “Tôi tin con trai tôi nói, vậy cô thử hỏi con trai cô xem nó có mắng con trai tôi không? Quần áo của con trai tôi là tôi mua cho nó, nó hôm nay cũng là ăn cơm no rồi mới đi chơi, nếu không phải con trai cô mắng thằng bé, nó cũng sẽ không đánh con trai cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.