[Thập Niên] Xuyên Thành Mẹ Của Vai Ác Thiên Tài
Chương 44: Nghe Nói Thịt Dê, Hoa Quả Ở Tây Bắc Ngon Lắm (1)
Mộc Tử Đồng
10/06/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trước đây, cậu bé chịu đựng cơn đói mong rằng ba có thể xuất hiện cho mình ăn như những người ba khác, để mình không bị đói bụng nữa.
Nhưng ba vẫn chưa từng xuất hiện, cho nên cậu bé cũng không còn mong đợi cái gì thậm chí còn hận người ba sống trong bức thư kia.
Nếu đã không nuôi mình, vậy tại sao còn cần mình chứ?
Sơ Hạ nhìn vào buồng trong, rèm vải che hết tầm nhìn của cô. Nhưng tiếng nói của Sầm Hoài An cũng khá lớn, có đứa bé nào không cần ba mình đâu?
Chẳng qua nếu như cô là Sầm Hoài An, thì cô cũng không cần một ông ba như vậy. Dù sao lúc Sầm Hoài An đang chịu đựng cơn đói, ba lại không xuất hiện, một người ba như thế hoàn toàn không đủ tư cách để thằng bé gọi làm ba.
Sơ Hạ cảm thấy anh ta cứ làm máy rút ATM rất tốt đấy, viết có mỗi lá thư mà chẳng có tí cảm xúc chân thành nào cả.
Cô nghe bảo quả hạnh Lý Quảng ở Tây Bắc ăn vừa ngọt vừa ngon, còn nho Tây Bắc cũng rất ngọt, có cả dưa hấu.
Toi rồi! càng nghĩ càng thèm. Dưa hấu có tính lạnh, hiện tại trước khi cô với Sầm Hoài Anh chưa dưỡng cơ thể khỏe hơn sẽ không mua, nếu không lỡ ăn vào dễ tiêu chảy.
Sơ Hạ lấy ra bút máy đã cố ý mua cho chuyện học tập, bây giờ cô không có giấy riêng để viết thư nên Sơ Hạ đành lấy ra một tờ giấy trong vở ghi:
"Gửi Tranh Niên.
Sau khi em biết anh đang mạnh khỏe ở Tây Bắc, em với An An rất an tâm. Bây giờ An An đã năm tuổi rồi, thằng bé lớn lên giống anh lắm."
Cô cũng không biết có giống hay không, Sầm Tranh Niên đã rất mờ nhạt trong trí nhớ của nguyên chủ. Dù sao, hai người đã bốn năm năm gì rồi chưa gặp nhau, nhưng mà có viết thế cũng chẳng sai.
"Thằng bé thông minh giống hệt anh, mỗi khi tối đến em luôn dạy chữ cho thằng bé. Nói chung thằng bé học cũng rất nhanh làm em cảm giác thành công mỹ mãn, em có gửi kèm bài tập viết chữ của thằng bé cho anh xem đấy.
Bây giờ thằng bé đã đủ khả năng giúp đỡ chút việc trong nhà cho em rồi, em cũng giao cho thằng bé chăm sóc các loại rau ở bệ cửa sổ, nó nuôi cũng tốt lắm."
Tuy rau vẫn chưa lớn lên, nhưng cô nhìn sự tận tâm của Sầm Hoài An thì đoán chắc sớm muộn gì chúng cũng sẽ trưởng thành nhanh thôi. Cô chỉ nói trước một xíu, đợi khi thư gửi trở về lúc đó, rau cũng đã cao lên rồi.
"Nhưng mà anh đã đi nhiều năm thế rồi, An An không còn nhớ anh nữa. Em cũng đã gần như quên mất hình dáng của anh ra sao rồi, em định là cho An An xem hình của anh mà không tìm được bức nào trong nhà hết. Tuy vậy anh cứ yên tâm, em vẫn kể về anh với thằng bé đấy.
Gần đây em với An An đang chuẩn bị ăn nhiều thịt để bồi bổ cơ thể, dù sao trước đây hai mẹ con em toàn nhịn ăn mặc. Bây giờ suy nghĩ lại thì phải dưỡng cơ thể của mình lên thật khỏe mạnh, như thế anh mới yên tâm làm việc ở ngoài được.
Hôm nay, em chuẩn bị hầm canh cá trích uống, cá trích tươi lắm chỉ cần trộn chút hành tây, gừng với muối hương vị lập tức ngon ngọt ngay, thêm chút gia vị cầu kỳ nữa vừa sáng mắt vừa bồi bổ được cơ thể. Chỉ là tiếc thay anh không có ở nhà, không thể nếm thử món ngon này rồi.
Tuy vậy em cũng có nghe nói dê bò ở Tây Bắc dư thừa, chắc là anh ăn nhiều thịt dê bò lắm. Còn nữa, em đọc trong sách có thấy quả hạnh Lý Quảng, nho ở Tây Bắc rất ngọt, nhưng không biết ngọt đến chừng nào nhỉ? Em với An An chưa từng ăn thịt dê bò với trái cây ở Tây Bắc, mong rằng sau này có cơ hội ăn thử.
Trước đây, cậu bé chịu đựng cơn đói mong rằng ba có thể xuất hiện cho mình ăn như những người ba khác, để mình không bị đói bụng nữa.
Nhưng ba vẫn chưa từng xuất hiện, cho nên cậu bé cũng không còn mong đợi cái gì thậm chí còn hận người ba sống trong bức thư kia.
Nếu đã không nuôi mình, vậy tại sao còn cần mình chứ?
Sơ Hạ nhìn vào buồng trong, rèm vải che hết tầm nhìn của cô. Nhưng tiếng nói của Sầm Hoài An cũng khá lớn, có đứa bé nào không cần ba mình đâu?
Chẳng qua nếu như cô là Sầm Hoài An, thì cô cũng không cần một ông ba như vậy. Dù sao lúc Sầm Hoài An đang chịu đựng cơn đói, ba lại không xuất hiện, một người ba như thế hoàn toàn không đủ tư cách để thằng bé gọi làm ba.
Sơ Hạ cảm thấy anh ta cứ làm máy rút ATM rất tốt đấy, viết có mỗi lá thư mà chẳng có tí cảm xúc chân thành nào cả.
Cô nghe bảo quả hạnh Lý Quảng ở Tây Bắc ăn vừa ngọt vừa ngon, còn nho Tây Bắc cũng rất ngọt, có cả dưa hấu.
Toi rồi! càng nghĩ càng thèm. Dưa hấu có tính lạnh, hiện tại trước khi cô với Sầm Hoài Anh chưa dưỡng cơ thể khỏe hơn sẽ không mua, nếu không lỡ ăn vào dễ tiêu chảy.
Sơ Hạ lấy ra bút máy đã cố ý mua cho chuyện học tập, bây giờ cô không có giấy riêng để viết thư nên Sơ Hạ đành lấy ra một tờ giấy trong vở ghi:
"Gửi Tranh Niên.
Sau khi em biết anh đang mạnh khỏe ở Tây Bắc, em với An An rất an tâm. Bây giờ An An đã năm tuổi rồi, thằng bé lớn lên giống anh lắm."
Cô cũng không biết có giống hay không, Sầm Tranh Niên đã rất mờ nhạt trong trí nhớ của nguyên chủ. Dù sao, hai người đã bốn năm năm gì rồi chưa gặp nhau, nhưng mà có viết thế cũng chẳng sai.
"Thằng bé thông minh giống hệt anh, mỗi khi tối đến em luôn dạy chữ cho thằng bé. Nói chung thằng bé học cũng rất nhanh làm em cảm giác thành công mỹ mãn, em có gửi kèm bài tập viết chữ của thằng bé cho anh xem đấy.
Bây giờ thằng bé đã đủ khả năng giúp đỡ chút việc trong nhà cho em rồi, em cũng giao cho thằng bé chăm sóc các loại rau ở bệ cửa sổ, nó nuôi cũng tốt lắm."
Tuy rau vẫn chưa lớn lên, nhưng cô nhìn sự tận tâm của Sầm Hoài An thì đoán chắc sớm muộn gì chúng cũng sẽ trưởng thành nhanh thôi. Cô chỉ nói trước một xíu, đợi khi thư gửi trở về lúc đó, rau cũng đã cao lên rồi.
"Nhưng mà anh đã đi nhiều năm thế rồi, An An không còn nhớ anh nữa. Em cũng đã gần như quên mất hình dáng của anh ra sao rồi, em định là cho An An xem hình của anh mà không tìm được bức nào trong nhà hết. Tuy vậy anh cứ yên tâm, em vẫn kể về anh với thằng bé đấy.
Gần đây em với An An đang chuẩn bị ăn nhiều thịt để bồi bổ cơ thể, dù sao trước đây hai mẹ con em toàn nhịn ăn mặc. Bây giờ suy nghĩ lại thì phải dưỡng cơ thể của mình lên thật khỏe mạnh, như thế anh mới yên tâm làm việc ở ngoài được.
Hôm nay, em chuẩn bị hầm canh cá trích uống, cá trích tươi lắm chỉ cần trộn chút hành tây, gừng với muối hương vị lập tức ngon ngọt ngay, thêm chút gia vị cầu kỳ nữa vừa sáng mắt vừa bồi bổ được cơ thể. Chỉ là tiếc thay anh không có ở nhà, không thể nếm thử món ngon này rồi.
Tuy vậy em cũng có nghe nói dê bò ở Tây Bắc dư thừa, chắc là anh ăn nhiều thịt dê bò lắm. Còn nữa, em đọc trong sách có thấy quả hạnh Lý Quảng, nho ở Tây Bắc rất ngọt, nhưng không biết ngọt đến chừng nào nhỉ? Em với An An chưa từng ăn thịt dê bò với trái cây ở Tây Bắc, mong rằng sau này có cơ hội ăn thử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.