Thập Niên: Xuyên Thành Vợ Cũ Trà Xanh
Chương 30: Chuẩn Bị Nhiều Đồ
Châu Thị
08/02/2024
“Cái này thì không cần đâu, thời gian một ngày tự tôi làm được rồi, bảo anh ấy đến giờ về ăn cơm là được. À đúng rồi, buổi tối các cậu cũng đến ăn cơm nhé, ăn thử xem tay nghề nấu ăn của tôi thế nào, thuận tiện giúp tôi xem nên chuẩn bị món gì.”
Chủ yếu là gọi bọn họ đến ăn cơm, nhưng Đồng Ngữ Hân sợ nói vậy thì hai người họ lại không chịu đến.
Mấy ngày nay hai nhân viên cảnh vệ rất bận rộn, đã giúp cô không ít việc. Hai người đó lại còn nhỏ tuổi, mới khoảng chừng hai mươi, Đồng Ngữ Hân cũng coi bọn họ như em trai vậy.
Trong hai người này thì Cao Phi thật thà hơn một chút, Đồng Ngữ Hân nói gì thì là cái đó, Lý Tuấn Hồng thì thông minh hơn, chủ yếu là hiểu được đạo lý đối nhân xử thế hơn, nhưng cho dù đoán được thì không cũng không thể từ chối được, chẳng bằng cứ như Cao Phi, coi như là đến giúp đỡ.
Buổi sáng, sau khi làm hết những việc nhà linh tinh thì Đồng Ngữ Hân bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, cô rửa sạch cắt gọn tất cả các nguyên liệu cần dùng rồi đặt chung vào với nhau như trong nhà hàng, như thế có thể tiết kiệm thời gian nhất trong lúc nấu ăn.
Bên cạnh đó thì món thịt nguội phải làm sớm, nấu xong thì múc ra cho vào tủ lạnh.
Trong nhà chỉ có hai bếp, lại thêm một cái bếp than tổ ong, là bếp lò mượn của nhà hàng xóm Lý Bình.
“Ngữ Hân.”
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Lý Bình ló đầu vào nhà, nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn bày đầy bàn thì tấm tắc thấy lạ lắm.
“Chà chà, chuẩn bị nhiều như vậy à? Khách sạn lớn cũng không khoa trương như vậy đâu.”
Lời này chỉ là nói quá, chỉ có điều đồ ăn bày cả phòng bếp, đúng là nhìn thì rất kinh người.
Đồng Ngữ Hân vớt thịt vịt vừa chần qua lên để ráo, sau đó lại cầm cái nồi dính bọt bẩn đi qua bồn rửa bên cạnh rửa sạch, sau đó là đến lượt xương sườn.
“Đều là những người có sức ăn khỏe, nếu chuẩn bị thiếu không đủ ăn thì ngại lắm, cho nên thà nhiều chứ không thể ít được.”
“Nhiều như vậy mà chỉ có một mình em làm à, không ngờ nhìn em yếu đuối mà lại bản lĩnh như vậy luôn.”
Có một chuyện mà Lý Bình vẫn chưa nói, đó chính là ngày cô vừa đến đây, áo trắng váy dài, tóc đen dài đến eo, lúc xuống xe không cầm hành lý gì cả, chỉ đeo một chiếc túi da màu hồng nho nhỏ, tiểu đoàn trưởng Trác phải leo lên leo xuống nhiều lần mới đưa đồ lên lầu được, cô chỉ đứng đó nhìn mà không làm gì.
Chủ yếu là gọi bọn họ đến ăn cơm, nhưng Đồng Ngữ Hân sợ nói vậy thì hai người họ lại không chịu đến.
Mấy ngày nay hai nhân viên cảnh vệ rất bận rộn, đã giúp cô không ít việc. Hai người đó lại còn nhỏ tuổi, mới khoảng chừng hai mươi, Đồng Ngữ Hân cũng coi bọn họ như em trai vậy.
Trong hai người này thì Cao Phi thật thà hơn một chút, Đồng Ngữ Hân nói gì thì là cái đó, Lý Tuấn Hồng thì thông minh hơn, chủ yếu là hiểu được đạo lý đối nhân xử thế hơn, nhưng cho dù đoán được thì không cũng không thể từ chối được, chẳng bằng cứ như Cao Phi, coi như là đến giúp đỡ.
Buổi sáng, sau khi làm hết những việc nhà linh tinh thì Đồng Ngữ Hân bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, cô rửa sạch cắt gọn tất cả các nguyên liệu cần dùng rồi đặt chung vào với nhau như trong nhà hàng, như thế có thể tiết kiệm thời gian nhất trong lúc nấu ăn.
Bên cạnh đó thì món thịt nguội phải làm sớm, nấu xong thì múc ra cho vào tủ lạnh.
Trong nhà chỉ có hai bếp, lại thêm một cái bếp than tổ ong, là bếp lò mượn của nhà hàng xóm Lý Bình.
“Ngữ Hân.”
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Lý Bình ló đầu vào nhà, nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn bày đầy bàn thì tấm tắc thấy lạ lắm.
“Chà chà, chuẩn bị nhiều như vậy à? Khách sạn lớn cũng không khoa trương như vậy đâu.”
Lời này chỉ là nói quá, chỉ có điều đồ ăn bày cả phòng bếp, đúng là nhìn thì rất kinh người.
Đồng Ngữ Hân vớt thịt vịt vừa chần qua lên để ráo, sau đó lại cầm cái nồi dính bọt bẩn đi qua bồn rửa bên cạnh rửa sạch, sau đó là đến lượt xương sườn.
“Đều là những người có sức ăn khỏe, nếu chuẩn bị thiếu không đủ ăn thì ngại lắm, cho nên thà nhiều chứ không thể ít được.”
“Nhiều như vậy mà chỉ có một mình em làm à, không ngờ nhìn em yếu đuối mà lại bản lĩnh như vậy luôn.”
Có một chuyện mà Lý Bình vẫn chưa nói, đó chính là ngày cô vừa đến đây, áo trắng váy dài, tóc đen dài đến eo, lúc xuống xe không cầm hành lý gì cả, chỉ đeo một chiếc túi da màu hồng nho nhỏ, tiểu đoàn trưởng Trác phải leo lên leo xuống nhiều lần mới đưa đồ lên lầu được, cô chỉ đứng đó nhìn mà không làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.