Thập Niên: Xuyên Thành Vợ Cũ Trà Xanh
Chương 33: Thêm Mấy Điểm Tốt
Châu Thị
08/02/2024
Trác Dĩnh Giang là người nhỏ nhất trong nhóm tiểu đoàn trưởng, Đồng Ngữ Hân lại nhỏ hơn anh hai tuổi, đương nhiên cũng là người nhỏ nhất trong nhóm vợ quân nhân, ví dụ như Lý Tư Nam đã ba mươi hai, là giáo viên Ngữ văn Toán của trường học trong quân khu.
“Năm nay em hai mươi tư ạ.”’
“Trẻ quá, bọn chị đều đầu ba hết rồi.’
“Lão Phương nói sau khi tiểu đoàn trưởng Trác kết xong ngày nào cũng vui như trúng xổ số vậy, hôm nay gặp được Tiểu Đồng là biết được vì sao tiểu đoàn trưởng Trác lại vui như vậy rồ, ai cưới được cô vợ như thế này mà không vui chứ, đổi lại là tôi thì tôi cũng vui lắm.”
“Người ta đang trong giai đoạn mới cưới đương nhiên là ngọt ngào rồi, lúc cô và lão Phương nhà cô vừa kết hôn xong không phải là cũng vui vậy sao.”
Trò chuyện một lúc thì Đồng Ngữ Hân tiếp thi được không ít tin tức, ví dụ như vợ chính ủy Từ hơn bốn mươi tuổi, bình thường rất ít khi tụ tập với mọi người, ví dụ như vợ tiểu đoàn trưởng Lữ là người thủ đô, tính cách có chút kiêu ngạo, không hợp với mọi người, ví dụ như mấy nhà tiểu đoàn trưởng Quách, tiểu đoàn trưởng Phương không ở trong khu tập thể, mà đều là lấy trợ cấp nhà ở rồi mua nhà ở ngoài, bảo sao mà bình thường không nhìn thấy bọn họ ở trong quân khu tập thể quân khu.
Buổi tiệc kết thúc, cả khách và chủ đều vui vẻ. Đồng Ngữ Hân cũng coi như đã có tiếng trong khu tập thể.
Ngoại trừ một số điều như yếu đuối, ăn mặc đẹp, xài tiền bậy bạ đã truyền khắp nơi thì tốt xấu gì cũng tăng thêm mấy điểm tốt, ví dụ như có tài nấu nướng, nhiệt tình, hào phóng…
Chỉ có điều bản thân Đồng Ngữ Hân cũng không quân tâm đến mấy cái này lắm, dù sao thì cô cũng không tiếp xúc nhiều với mấy người kia, cùng lắm thì thỉnh thoảng đi trên đường gặp phải một vài lần, miệng mọc trên người người khác, muốn nói cái gì thì cứ nói, mình sống tốt cuộc sống của mình mới là điều quan trọng nhất.
Cuối tuần Trác Dĩnh Giang được nghỉ nửa ngày, hai người định đi vào thành phố một chuyến.
Ở mấy ngày, hai người cũng đã biết trong nhà còn thiếu những gì. Đồng Ngữ Hân chuẩn bị dựa theo thói quen sinh hoạt của hai người mà mua thêm đồ dùng trong nhà, ngay cả kích thước cũng bảo Trác Dĩnh Giang đo xong rồi.
Không ngờ trước khi xuất phát lại đột nhiên nhận được điện thoại của ẹ Đồng Lý Huệ Dung, hỏi bọn họ ngày nào rảnh thì về nhà ngoại ăn cơm, họ hàng thân thích đang đợi để được gặp con rể.
“Năm nay em hai mươi tư ạ.”’
“Trẻ quá, bọn chị đều đầu ba hết rồi.’
“Lão Phương nói sau khi tiểu đoàn trưởng Trác kết xong ngày nào cũng vui như trúng xổ số vậy, hôm nay gặp được Tiểu Đồng là biết được vì sao tiểu đoàn trưởng Trác lại vui như vậy rồ, ai cưới được cô vợ như thế này mà không vui chứ, đổi lại là tôi thì tôi cũng vui lắm.”
“Người ta đang trong giai đoạn mới cưới đương nhiên là ngọt ngào rồi, lúc cô và lão Phương nhà cô vừa kết hôn xong không phải là cũng vui vậy sao.”
Trò chuyện một lúc thì Đồng Ngữ Hân tiếp thi được không ít tin tức, ví dụ như vợ chính ủy Từ hơn bốn mươi tuổi, bình thường rất ít khi tụ tập với mọi người, ví dụ như vợ tiểu đoàn trưởng Lữ là người thủ đô, tính cách có chút kiêu ngạo, không hợp với mọi người, ví dụ như mấy nhà tiểu đoàn trưởng Quách, tiểu đoàn trưởng Phương không ở trong khu tập thể, mà đều là lấy trợ cấp nhà ở rồi mua nhà ở ngoài, bảo sao mà bình thường không nhìn thấy bọn họ ở trong quân khu tập thể quân khu.
Buổi tiệc kết thúc, cả khách và chủ đều vui vẻ. Đồng Ngữ Hân cũng coi như đã có tiếng trong khu tập thể.
Ngoại trừ một số điều như yếu đuối, ăn mặc đẹp, xài tiền bậy bạ đã truyền khắp nơi thì tốt xấu gì cũng tăng thêm mấy điểm tốt, ví dụ như có tài nấu nướng, nhiệt tình, hào phóng…
Chỉ có điều bản thân Đồng Ngữ Hân cũng không quân tâm đến mấy cái này lắm, dù sao thì cô cũng không tiếp xúc nhiều với mấy người kia, cùng lắm thì thỉnh thoảng đi trên đường gặp phải một vài lần, miệng mọc trên người người khác, muốn nói cái gì thì cứ nói, mình sống tốt cuộc sống của mình mới là điều quan trọng nhất.
Cuối tuần Trác Dĩnh Giang được nghỉ nửa ngày, hai người định đi vào thành phố một chuyến.
Ở mấy ngày, hai người cũng đã biết trong nhà còn thiếu những gì. Đồng Ngữ Hân chuẩn bị dựa theo thói quen sinh hoạt của hai người mà mua thêm đồ dùng trong nhà, ngay cả kích thước cũng bảo Trác Dĩnh Giang đo xong rồi.
Không ngờ trước khi xuất phát lại đột nhiên nhận được điện thoại của ẹ Đồng Lý Huệ Dung, hỏi bọn họ ngày nào rảnh thì về nhà ngoại ăn cơm, họ hàng thân thích đang đợi để được gặp con rể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.