Thập Niên: Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính
Chương 6: Đàn Ông 3
Hồng Cần Tô Tửu
16/07/2022
Trong lòng cứ nghĩ mãi, Giang Nhu ngủ trưa cũng không ngủ an ổn, hơn hai giờ đã tỉnh dậy, lục giá quần áo trong phòng, bên trong trống rỗng, hơn nữa quần áo thu đông cũng chỉ có ba bốn bộ, mà của Lê Tiêu lại càng ít, chỉ có một chiếc áo sơ mi cổ lật màu đen bị giặt tới bạc màu và quần lao động màu rằn ri, cộng thêm một chiếc áo bông.
Ngược lại dưới ô vuông có vài bộ quần áo cũ, nhưng không biết đã để bao lâu, vừa lấy ra còn có một mùi nấm mốc xộc vào mũi.
Hơn nữa những quần áo này hình như là của ông nội và người cha đã qua đời của Lê Tiêu, cho dù là làm tã cô cũng cảm thấy không tốt.
Giang Nhu nghẹn lòng, nghĩ đến đãi ngộ khi cháu cô sinh ra, nhìn lại đứa trong bụng cô.
Dù cho cô nửa đường làm mẹ, cũng không muốn uất ức đứa con trong bụng.
Lê Tiêu muốn biến thành người cha tốt hẳn là cũng không phải một lần là xong, Giang Nhu cũng không thể ký thác tất cả hy vọng lên trên một mình anh.
Hơn nữa cho dù người đàn ông đó sau này trở thành người cha tốt, cũng chưa chắc sẽ là người chồng tốt.
Giang Nhu không làm được việc bỏ chồng bỏ con sau ba năm giống như "Giang Nhu" đời trước, nhưng không muốn sống cả đời với Lê Tiêu, cuộc đời còn dài, có thể trở về hay không trước mắt không nói, nhưng dù sao cô cũng phải tính toán cho bản thân một chút.
Nghĩ như vậy, Giang Nhu lại cầm tiền ra ngoài, buổi sáng đi chợ, cô thấy gần đó có cửa hàng bán vải.
Ngày hôm qua mẹ chồng cho ba mươi đồng, buổi sáng tiêu mười đồng, tuy rằng Giang Nhu xót tiền, nhưng tới cửa hàng vải tiêu tám đồng mua được rất nhiều vải bông mịn, lại mua chút bông, cửa hàng này còn có thể làm quần áo theo yêu cầu, nhưng Giang Nhu không cần, bởi vì phải có phí thủ công.
Thấy cô mua nhiều, chủ cửa hàng còn đưa cho cô một túi kim chỉ.
Giang Nhu đặt đồ ở trong giỏ rồi trở về, vừa đi vừa nhớ lại kiểu quần áo trước kia của đứa cháu, hình như cũng không khó.
Nhưng khi đứa nhỏ này sinh ra trời lạnh, còn phải chuẩn bị quần áo và chăn thật dày qua mùa đông.
Đúng rồi, đến lúc đó cô phải ở cữ, phải ăn mặc nghỉ dưỡng thật tốt.
Tốt nhất còn phải mua chút thực phẩm dinh dưỡng như sữa bột vân vân.
Càng nghĩ càng thiếu nhiều, trong một lúc cả người Giang Nhu cũng không tốt lắm.
Thế cho nên về đến nhà tâm trạng còn rất kém, cô nôn nóng bèn dứt khoát xào hết tất cả thịt hôm nay mua, thịt thái sợi tiêu xanh, khoai tây sợi chua ngọt và canh trứng đậu nành.
Giang Nhu mới vừa bỏ cơm vào trong nồi, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa mạnh mẽ "rầm rầm rầm".
Vãnh tai nghe xong, xác định không có nghe lầm, lập tức nhíu mày đậy nắp nồi lại, sau đó đi ra ngoài, tới trong viện không có mở cửa trước, mà là hỏi trước một tiếng, "Ai vậy?"
Bên ngoài truyền đến một giọng khàn khàn thời kỳ đổi giọng của con trai, "Chị ba, là em, mở cửa đi!"
Lại dùng sức đập cửa.
Giang Nhu vừa nghe vậy, bước chân lập tức dừng lại, vốn tưởng Lê Tiêu đã trở lại, cho dù có chút hoảng cũng chuẩn bị mở cửa.
Hiện tại nghe tiếng "chị ba" lập tức biết là ai, là em trai oan nghiệt của nguyên thân, mỗi tháng chạy tới đòi tiền.
Thật ra tiền Lê Tiêu đưa đủ cho nguyên thân dùng, nhưng bởi vì nguyên thân và hai người chị gái từ nhỏ đã bị giáo dục phải giúp đỡ em trai, mỗi lần em trai vừa đến phải đưa ngay lập tức, tháng trước đã đưa xong rồi, nhưng tháng này Lê Tiêu bị nhốt ở trong cục cảnh sát không trở về, cho nên khiến trong nhà không có một phân tiền.
Người ở bên ngoài vẫn đang kêu, "Chị ba em đói bụng, chị làm cái gì vậy? Thơm
quá, em cũng muốn ăn."
Giang Nhu không muốn giúp người em trai ma quỷ này, không cần suy nghĩ đã bóp giọng kêu với bên ngoài, "Chị cậu dọn đi rồi, tôi không phải chị cậu."
Tiếng đập cửa bên ngoài trong nháy mắt ngừng lại, nhưng rất nhanh lại càng đập vang, "Chị gạt em, giọng nói vừa rồi của chị không phải như thế."
Nói xong dường như tức giận, lấy chân cáu kỉnh đạp cửa, "Giang Nhu con chó cái, mau mở cửa cho ông mày!"
Ngược lại dưới ô vuông có vài bộ quần áo cũ, nhưng không biết đã để bao lâu, vừa lấy ra còn có một mùi nấm mốc xộc vào mũi.
Hơn nữa những quần áo này hình như là của ông nội và người cha đã qua đời của Lê Tiêu, cho dù là làm tã cô cũng cảm thấy không tốt.
Giang Nhu nghẹn lòng, nghĩ đến đãi ngộ khi cháu cô sinh ra, nhìn lại đứa trong bụng cô.
Dù cho cô nửa đường làm mẹ, cũng không muốn uất ức đứa con trong bụng.
Lê Tiêu muốn biến thành người cha tốt hẳn là cũng không phải một lần là xong, Giang Nhu cũng không thể ký thác tất cả hy vọng lên trên một mình anh.
Hơn nữa cho dù người đàn ông đó sau này trở thành người cha tốt, cũng chưa chắc sẽ là người chồng tốt.
Giang Nhu không làm được việc bỏ chồng bỏ con sau ba năm giống như "Giang Nhu" đời trước, nhưng không muốn sống cả đời với Lê Tiêu, cuộc đời còn dài, có thể trở về hay không trước mắt không nói, nhưng dù sao cô cũng phải tính toán cho bản thân một chút.
Nghĩ như vậy, Giang Nhu lại cầm tiền ra ngoài, buổi sáng đi chợ, cô thấy gần đó có cửa hàng bán vải.
Ngày hôm qua mẹ chồng cho ba mươi đồng, buổi sáng tiêu mười đồng, tuy rằng Giang Nhu xót tiền, nhưng tới cửa hàng vải tiêu tám đồng mua được rất nhiều vải bông mịn, lại mua chút bông, cửa hàng này còn có thể làm quần áo theo yêu cầu, nhưng Giang Nhu không cần, bởi vì phải có phí thủ công.
Thấy cô mua nhiều, chủ cửa hàng còn đưa cho cô một túi kim chỉ.
Giang Nhu đặt đồ ở trong giỏ rồi trở về, vừa đi vừa nhớ lại kiểu quần áo trước kia của đứa cháu, hình như cũng không khó.
Nhưng khi đứa nhỏ này sinh ra trời lạnh, còn phải chuẩn bị quần áo và chăn thật dày qua mùa đông.
Đúng rồi, đến lúc đó cô phải ở cữ, phải ăn mặc nghỉ dưỡng thật tốt.
Tốt nhất còn phải mua chút thực phẩm dinh dưỡng như sữa bột vân vân.
Càng nghĩ càng thiếu nhiều, trong một lúc cả người Giang Nhu cũng không tốt lắm.
Thế cho nên về đến nhà tâm trạng còn rất kém, cô nôn nóng bèn dứt khoát xào hết tất cả thịt hôm nay mua, thịt thái sợi tiêu xanh, khoai tây sợi chua ngọt và canh trứng đậu nành.
Giang Nhu mới vừa bỏ cơm vào trong nồi, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa mạnh mẽ "rầm rầm rầm".
Vãnh tai nghe xong, xác định không có nghe lầm, lập tức nhíu mày đậy nắp nồi lại, sau đó đi ra ngoài, tới trong viện không có mở cửa trước, mà là hỏi trước một tiếng, "Ai vậy?"
Bên ngoài truyền đến một giọng khàn khàn thời kỳ đổi giọng của con trai, "Chị ba, là em, mở cửa đi!"
Lại dùng sức đập cửa.
Giang Nhu vừa nghe vậy, bước chân lập tức dừng lại, vốn tưởng Lê Tiêu đã trở lại, cho dù có chút hoảng cũng chuẩn bị mở cửa.
Hiện tại nghe tiếng "chị ba" lập tức biết là ai, là em trai oan nghiệt của nguyên thân, mỗi tháng chạy tới đòi tiền.
Thật ra tiền Lê Tiêu đưa đủ cho nguyên thân dùng, nhưng bởi vì nguyên thân và hai người chị gái từ nhỏ đã bị giáo dục phải giúp đỡ em trai, mỗi lần em trai vừa đến phải đưa ngay lập tức, tháng trước đã đưa xong rồi, nhưng tháng này Lê Tiêu bị nhốt ở trong cục cảnh sát không trở về, cho nên khiến trong nhà không có một phân tiền.
Người ở bên ngoài vẫn đang kêu, "Chị ba em đói bụng, chị làm cái gì vậy? Thơm
quá, em cũng muốn ăn."
Giang Nhu không muốn giúp người em trai ma quỷ này, không cần suy nghĩ đã bóp giọng kêu với bên ngoài, "Chị cậu dọn đi rồi, tôi không phải chị cậu."
Tiếng đập cửa bên ngoài trong nháy mắt ngừng lại, nhưng rất nhanh lại càng đập vang, "Chị gạt em, giọng nói vừa rồi của chị không phải như thế."
Nói xong dường như tức giận, lấy chân cáu kỉnh đạp cửa, "Giang Nhu con chó cái, mau mở cửa cho ông mày!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.