Thập Niên: Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính
Chương 34: Nói Rõ Lí Lẽ 1
Hồng Cần Tô Tửu
23/07/2022
Thím Vương mới vừa đi ra cổng bỗng dừng lại, có chút xấu hổ đứng tại chỗ.
Dù sao nói đi nói lại, Lâm Mỹ Như bán rau ở chợ, Giang Nhu hợp tác với mình, nói tóm lại là mình chiếm hời.
Trái lại Giang Nhu không sợ chút nào, đứng ở cửa sân nhìn bà ta tức giận đến đỏ mặt tía tai, còn rất bình tĩnh nói: "Chính là như mẹ thấy, trong nhà không có tiền, hợp tác làm buôn bán nhỏ với thím Vương."
"Còn buôn bán nhỏ hả?"
Lâm Mỹ Như vừa nghe lời này lập tức bùng nổ, "Cô đi nhìn xem tình huống ở chợ đi, bao nhiêu người mua, một ngày không biết kiếm được bao nhiêu tiền, chuyện tốt như vậy, cô tìm người khác không tìm mẹ? Mẹ cô bán ít rau bộ dễ dàng lắm sao? Nhà bọn họ bán thịt, kiếm tiền vốn đã nhiều, cô còn nhét tiền vào nhà nhà bọn họ, quả thực ăn cây táo, rào cây sung, cánh tay duỗi ra bên ngoài, bị người ta lừa cũng không biết."
Tức giận đến mực liên tục mắng to, cảm thấy đứa con dâu của bà ta thật sự là vừa ngu vừa phá của.
Kiếm tiền mua bán được nhiều, không để cho người trong nhà, thế mà để lợi cho người khác?
Nghĩ lại mỗi ngày bà ta mệt chết mệt sống nhặt rau bán rau, cũng chỉ kiếm đủ bữa ăn của một nhà.
Con nhỏ này có biết là ngu xuẩn lắm không, mỗi ngày nhìn thấy việc làm ăn của nhà họ Vương tốt như vậy, trong lòng bà ta hâm mộ cỡ nào?
Bây giờ được người ta nói cho biết đây là buôn bán của con dâu bà ta, cõi lòng đau thấu.
"Ai, lời này của bà khó nghe lắm đấy, cái gì gọi là bị người ta lừa? Tôi lừa Tiểu Nhu lúc nào?"
Thím Vương nghe vậy không vui, nhịn không được xen mồm, "Việc làm ăn của tôi với Tiểu Nhu đã tính toán rõ ràng, cũng đều có sổ sách, đừng tùy tiện vu khống người khác."
Lâm Mỹ Như đang nổi nóng, nghe xong lời này, tức càng thêm tức, cảm thấy chắc chắn là bà ấy nói gì đó làm cho con dâu cách lòng với mình, nhịn không được quát người: "Tôi không nói chuyện với bà."
Sau đó chỉ ngón tay vào Giang Nhu mắng, "Cô cái đồ ăn cháo đá bát, tôi cũng là xui tám kiếp, cưới cô vào cửa, mệt tôi còn thường xuyên tặng rau cho cô ăn, thật sự là ăn vào trong bụng chó hết rồi, nếu không đưa vụ làm ăn này cho tôi, cô lập tức nhổ đồ ăn đã ăn ra…"
Càng nói càng tức giận, hốc mắt cũng đỏ theo, còn đi tới phía trước hai bước, dáng vẻ hận không thể xé Giang Nhu.
Giang Nhu không nói gì nhìn bà ta, cảm thấy chả có nghĩa lý gì, hoài nghi mình cần phải để bà ta tỉnh táo đầu óc, vì thế trực tiếp đánh gãy lời của bà ta, "Vì sao con hợp tác với thím Vương mà không tìm mẹ, mẹ à trong lòng mẹ không rõ sao?"
"Lê Tiêu không ở nhà, con mang thai lâu như vậy, mẹ từng tới chăm sóc con một ngày chưa? Con sớm đã muốn hỏi mẹ, con trai ruột của mẹ là Lê Tiêu hay là Hà Văn Hoa? Hà Văn Hoa vừa về nhà, mẹ lại vừa mua thịt vừa mua cá, Lê Tiêu thì sao? Khi anh ấy về nhà, ngay cả mặt mũi mà mẹ cũng không lộ, mấy ngày trước lấy một miếng thịt từ trong giỏ mẹ mà như cắt bỏ một miếng trên người mẹ, không biết còn tưởng rằng mẹ mới là mẹ ruột của anh ta đấy."
"Cho dù hợp tác với mẹ, cuối cùng tiền kiếm được còn không phải vào túi của hai cha con đó sao, có một phần của con với Lê Tiêu không? Mẹ nói con bị người ta lừa, nói con cánh tay duỗi ra ngoài? Nhưng con thấy mẹ mới coi con như đồ ngốc, con hợp tác với thím Vương, ít nhất chi phí không quá nhiều, mẹ có cái gì? Cuối cùng vụ buôn bán này còn có phần của con hay không còn phải nói lại."
"Chính mẹ nguyện làm trâu làm ngựa cho hai cha con đó là chuyện của mẹ, đừng nghĩ đến hút máu của con với Lê Tiêu."
Giang Nhu ôm bụng, một câu tiếp một câu, nói cũng không thở đẩy người về.
Dù sao từ nhỏ cô đã cãi nhau với anh trai đến lớn, hồi nhỏ là võ đấu, trưởng thành là văn đấu, đã sớm luyện ra kỹ năng mồm mép.
"Cô…"
Lâm Mỹ Như bị nói đến mức trong một chốc cũng không tìm được từ phản bác lại, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nửa ngày nghẹn ra được một câu, "Cô đang nói tiếng người hả? Làm sao tôi không coi nó là con trai được? Sao mắt nhìn của cô nhỏ vậy, không phải có cho cô thịt sao?"
Buổi sáng, mọi người xung quanh còn chưa ra ngoài đi làm, nghe thấy động tĩnh, đều lần theo thanh âm đi ra xem náo nhiệt, còn có mấy đứa nhỏ đang cầm chén cơm.
Giang Nhu nhìn thấy nhiều người đi ra, dứt khoát cao giọng nói: "Mẹ xem Lê Tiêu là con trai ruột hả? Được, hôm nay ngay tại nơi này con tính toán rõ ràng với mẹ!"
Dù sao nói đi nói lại, Lâm Mỹ Như bán rau ở chợ, Giang Nhu hợp tác với mình, nói tóm lại là mình chiếm hời.
Trái lại Giang Nhu không sợ chút nào, đứng ở cửa sân nhìn bà ta tức giận đến đỏ mặt tía tai, còn rất bình tĩnh nói: "Chính là như mẹ thấy, trong nhà không có tiền, hợp tác làm buôn bán nhỏ với thím Vương."
"Còn buôn bán nhỏ hả?"
Lâm Mỹ Như vừa nghe lời này lập tức bùng nổ, "Cô đi nhìn xem tình huống ở chợ đi, bao nhiêu người mua, một ngày không biết kiếm được bao nhiêu tiền, chuyện tốt như vậy, cô tìm người khác không tìm mẹ? Mẹ cô bán ít rau bộ dễ dàng lắm sao? Nhà bọn họ bán thịt, kiếm tiền vốn đã nhiều, cô còn nhét tiền vào nhà nhà bọn họ, quả thực ăn cây táo, rào cây sung, cánh tay duỗi ra bên ngoài, bị người ta lừa cũng không biết."
Tức giận đến mực liên tục mắng to, cảm thấy đứa con dâu của bà ta thật sự là vừa ngu vừa phá của.
Kiếm tiền mua bán được nhiều, không để cho người trong nhà, thế mà để lợi cho người khác?
Nghĩ lại mỗi ngày bà ta mệt chết mệt sống nhặt rau bán rau, cũng chỉ kiếm đủ bữa ăn của một nhà.
Con nhỏ này có biết là ngu xuẩn lắm không, mỗi ngày nhìn thấy việc làm ăn của nhà họ Vương tốt như vậy, trong lòng bà ta hâm mộ cỡ nào?
Bây giờ được người ta nói cho biết đây là buôn bán của con dâu bà ta, cõi lòng đau thấu.
"Ai, lời này của bà khó nghe lắm đấy, cái gì gọi là bị người ta lừa? Tôi lừa Tiểu Nhu lúc nào?"
Thím Vương nghe vậy không vui, nhịn không được xen mồm, "Việc làm ăn của tôi với Tiểu Nhu đã tính toán rõ ràng, cũng đều có sổ sách, đừng tùy tiện vu khống người khác."
Lâm Mỹ Như đang nổi nóng, nghe xong lời này, tức càng thêm tức, cảm thấy chắc chắn là bà ấy nói gì đó làm cho con dâu cách lòng với mình, nhịn không được quát người: "Tôi không nói chuyện với bà."
Sau đó chỉ ngón tay vào Giang Nhu mắng, "Cô cái đồ ăn cháo đá bát, tôi cũng là xui tám kiếp, cưới cô vào cửa, mệt tôi còn thường xuyên tặng rau cho cô ăn, thật sự là ăn vào trong bụng chó hết rồi, nếu không đưa vụ làm ăn này cho tôi, cô lập tức nhổ đồ ăn đã ăn ra…"
Càng nói càng tức giận, hốc mắt cũng đỏ theo, còn đi tới phía trước hai bước, dáng vẻ hận không thể xé Giang Nhu.
Giang Nhu không nói gì nhìn bà ta, cảm thấy chả có nghĩa lý gì, hoài nghi mình cần phải để bà ta tỉnh táo đầu óc, vì thế trực tiếp đánh gãy lời của bà ta, "Vì sao con hợp tác với thím Vương mà không tìm mẹ, mẹ à trong lòng mẹ không rõ sao?"
"Lê Tiêu không ở nhà, con mang thai lâu như vậy, mẹ từng tới chăm sóc con một ngày chưa? Con sớm đã muốn hỏi mẹ, con trai ruột của mẹ là Lê Tiêu hay là Hà Văn Hoa? Hà Văn Hoa vừa về nhà, mẹ lại vừa mua thịt vừa mua cá, Lê Tiêu thì sao? Khi anh ấy về nhà, ngay cả mặt mũi mà mẹ cũng không lộ, mấy ngày trước lấy một miếng thịt từ trong giỏ mẹ mà như cắt bỏ một miếng trên người mẹ, không biết còn tưởng rằng mẹ mới là mẹ ruột của anh ta đấy."
"Cho dù hợp tác với mẹ, cuối cùng tiền kiếm được còn không phải vào túi của hai cha con đó sao, có một phần của con với Lê Tiêu không? Mẹ nói con bị người ta lừa, nói con cánh tay duỗi ra ngoài? Nhưng con thấy mẹ mới coi con như đồ ngốc, con hợp tác với thím Vương, ít nhất chi phí không quá nhiều, mẹ có cái gì? Cuối cùng vụ buôn bán này còn có phần của con hay không còn phải nói lại."
"Chính mẹ nguyện làm trâu làm ngựa cho hai cha con đó là chuyện của mẹ, đừng nghĩ đến hút máu của con với Lê Tiêu."
Giang Nhu ôm bụng, một câu tiếp một câu, nói cũng không thở đẩy người về.
Dù sao từ nhỏ cô đã cãi nhau với anh trai đến lớn, hồi nhỏ là võ đấu, trưởng thành là văn đấu, đã sớm luyện ra kỹ năng mồm mép.
"Cô…"
Lâm Mỹ Như bị nói đến mức trong một chốc cũng không tìm được từ phản bác lại, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nửa ngày nghẹn ra được một câu, "Cô đang nói tiếng người hả? Làm sao tôi không coi nó là con trai được? Sao mắt nhìn của cô nhỏ vậy, không phải có cho cô thịt sao?"
Buổi sáng, mọi người xung quanh còn chưa ra ngoài đi làm, nghe thấy động tĩnh, đều lần theo thanh âm đi ra xem náo nhiệt, còn có mấy đứa nhỏ đang cầm chén cơm.
Giang Nhu nhìn thấy nhiều người đi ra, dứt khoát cao giọng nói: "Mẹ xem Lê Tiêu là con trai ruột hả? Được, hôm nay ngay tại nơi này con tính toán rõ ràng với mẹ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.