Chương 8: Cửa Ải (2)
Cổn Khai
07/05/2021
Ngụy Hợp luyện liền ba lần, đến tận khi hai tay đỏ ửng đến mức không chịu được, mới thở dài đổi người.
“Thế nào?” Tam sư huynh Trình Thiểu Cửu đứng bên cạnh ăn thịt khô, hình như là thịt chuột, trong miệng còn cắn một chiếc chân chuột nhỏ, nhìn có hơi buồn nôn.
“Vẫn ổn.” Ngụy Hợp gật đầu.
“Việc mài da này cần nhất là nghị lực, với lại khi luyện cũng khá đau đớn, tuy nhiên người khác ta còn lo sẽ không kiên trì được, nhưng đệ thì không thành vấn đề.” Trình Thiểu Cửu cười nói.
Hắn bước đến gần, nụ cười trên mặt nhạt đi một chút.
“Trần Bưu chết rồi. Mấy ngày trước có người phát hiện ra, chết ở trong sân nhà hắn.” Trình Thiểu Cửu hạ thấp giọng, thầm thì nói.
Ở thời đại này, người chết là một chuyện bình thường. Một tên côn đồ nhỏ nhoi chết càng không có ai để ý.
Nhưng Trần Bưu này thì khác.
Trình Thiểu Cửu biết, Ngụy Hợp cũng biết.
“Ồ.” Ngụy Hợp đáp một tiếng.
“Cả hai tùy tùng của hắn cũng chết.” Trình Thiểu Cửu vỗ vỗ vai Ngụy Hợp, vẻ mặt có chút phức tạp.
Giờ hắn mới biết sự tàn nhẫn của Ngụy sư đệ này. Lúc trước vừa nói với hắn Trần Bưu bị thương, giờ đây cả ba người đều chết, làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy.
Nếu nói không phải do Ngụy Hợp ra tay, đánh chết hắn cũng không tin.
Cẩn thân nhớ lại, động tác của Ngụy sư đệ nhanh nhẹn, ra tay tàn nhẫn, khiến hắn cũng lạnh sống lưng.
Trình Thiểu Cửu ở Hồi Sơn Quyền lâu như vậy, gặp được rất nhiều loại người, nhưng người vừa quyết tâm lại vừa có khả năng hành động giống như Ngụy Hợp vẫn là lần đầu gặp được.
Cũng may gia đình hắn cũng có người có thủ đoạn giống như vậy, Trình Thiểu Cửu cũng không thấy có vấn đề gì.
“Cũng là do thời thế…” Trình Thiểu Cửu thở dài.
Ngụy Hợp trầm mặc, hắn biết Trình Thiểu Cửu đoán được, nhưng chuyện này không có chứng cứ, không ai bắt được hắn.
“Không nói chuyện này nữa, gần đây thịt lợn trong thành lại tăng giá, chúng ta luyện võ không thể thiếu thịt được, tuy rằng ngoài lợn thì còn nhiều loại thịt khác cũng ăn được, nhưng ăn những thứ như món thịt chuột khô này cũng chẳng ngon lành gì.”
Trình Thiểu Cửu nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, nói đến những chuyện khác. Ngụy Hợp chỉ nghe, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng, có vẻ thất thần.
Hai người nhanh chóng chuyển sự chú ý tới việc khác.
Đứng nói chuyện vài câu, chỉ lát sau, đại sư huynh Triệu Hoành vẻ mặt thản nhiên dẫn mấy nữ đệ tử Hồi Sơn Quyền đi vào sân.
“Sư phụ.”
Mấy nữ đệ tử này vai tròn eo thô, chỉ có một người trong đó có chút nhan sắc, vóc người thon thả, bộ ngực căng tròn, da dẻ nhẵn nhụi. Nếu so sánh, thì ngay cả nhị tỷ Ngụy Oánh của Ngụy Hợp cũng có phần kém hơn.
Tầm mắt của các hán tử đang luyện da phần lớn đều bị nữ đệ tử này thu hút. Cả người nàng có sự sạch sẽ mà những người nghèo khổ không có được.
Ngụy Hợp cũng chú ý đến những người này, đối với nữ đệ tử bắt mắt kia cũng không tự chủ được mà nhìn thêm mấy lần.
“Nữ viện bên kia giải tán, toàn bộ sát nhập về đây. Nghe nói là nhân số không đủ.” Trình Thiểu Cửu nhỏ giọng nói.
“Tam sư huynh, tin tức của huynh linh thông, biết sư muội xinh đẹp kia không?” Mấy thanh niên đứng gần cười hỏi.
“Đương nhiên là biết.” Trình Thiểu Cửu gật đầu, “Nhưng các ngươi cũng đừng có ý gì với nàng, nàng là Khương Tô, là thứ nữ của Khương gia có tiếng trong trấn, gia tài không ít, thiên phú cũng số một số hai ở nữ viện. Ta nghĩ chỉ có Tiêu Nhiên mới mạnh hơn nàng được một chút. Quan trọng nhất chính là, tính cách sư muội này không được tốt.” Nói tới chỗ này, hắn lắc đầu một cái, rõ ràng không thích Khương Tô kia.
Ngụy Hợp trầm mặc nghe, cũng không tiếp lời.
Hắn vẫn đang âm thầm tìm kiếm tin tức của đại tỷ và cha mẹ.
Về phần đại tỷ, hiện tại phiền phức nhất là toàn bộ Hắc Thủy bang càng ngày càng ít người, càng ngày càng tiêu điều, đã gần diệt bang.
Còn cha mẹ, chỉ có Trình Thiểu Cửu biết được một tin, lại chính là tin xác nhận mất tích.
Ngoài ra không còn cách nào khác.
Vì vậy, hiện tại hắn không có tâm tư đối với người khác phái. Cả ngày chỉ muốn làm sao luyện võ cho tốt, có chút tiền lập thân, sau đó âm thầm tìm tung tích người thân.
Cho dù thế nào, khi hắn vừa đến đây, cha mẹ và đại tỷ đã quan tâm và giúp đỡ hắn không ít.
Hắn là người không nhận huyết thống, chỉ nhận tình nghĩa. Huyết thống không cần để ý đến, nhưng phần ân tình này, hắn nhất định phải trả.
“Nhìn xem, mấy người đến chào hỏi đều phải quay về.” Trình Thiểu Cửu cười có chút hả hê.
“Khương sư muội này có lẽ không muốn có quan hệ với chúng ta. Các ngươi nên tỉnh táo một chút.”
Ngụy Hợp nghe vậy ngước mắt nhìn lại.
Quả nhiên mấy sư huynh sư đệ túm tụm lại đó đều bị Khương sư muội lạnh mặt đuổi đi.
Khương Tô nhìn xung quanh một chút, một thân một mình đi tới một góc bắt đầu luyện da. Cũng không biết một nữ nhi như nàng sao lại chọn võ công tự tổn hại da thịt như Hồi Sơn Quyền này.
Trình Thiểu Cửu cùng mấy sư huynh đệ khác nhỏ giọng bàn tán một lúc, thấy cũng không có gì để nói nhiều, liền tản đi.
Ngụy Hợp cũng không để ý lắm, nghỉ ngơi một lát, rồi tiếp tục thay phiên, bắt đầu luyện da vòng thứ hai.
Mấy ngày nay hắn nhận thấy Phá Cảnh châu chỉ còn một chút nữa là hoàn toàn trở thành màu đen. Vì vậy trong lòng cũng có chút chờ mong, lúc luyện công cũng dùng nhiều lực hơn.
Chỉ là chút màu đen cuối cùng này, càng chờ đợi, lại có cảm giác càng lâu hơn.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Từng ngày tôi luyện chậm rãi qua đi. Màu đen của Phá Cảnh châu càng lúc càng nhiều, những khoảng trắng cũng càng ngày càng nhỏ.
Mà việc luyện da, cũng bắt đầu bước vào bước sâu hơn.
Theo quy định của Trịnh lão, luyện da chỉ được tối đa hai tháng, nếu sau hai tháng vẫn không thể nhập môn luyện da, thì sau đó không thể làm được nữa. Cũng có nghĩa là, người không có tố chất, thì thành tựu cũng chỉ có giới hạn.
Đám sư huynh đệ cùng luyện da với Ngụy Hợp có sáu người, thêm Ngụy Hợp nữa là bảy. Ngụy Hợp cúi đầu khổ luyện, không nói một lời.
Bỗng một buổi sáng sớm, Tam sư huynh Trình Thiểu Cửu hiếm khi ít nói, có chút khác thường.
Ngụy Hợp vừa cởi áo khoác xuống, chuẩn bị vén tay áo lên luyện tập, lại nhìn thấy hai sư huynh đệ ngày xưa cùng luyện da, ăn mặc áo quần chỉnh tề, nhấc hành lý, lặng lẽ từ cửa hông đi ra ngoài.
“Giờ này mà bọn họ còn không luyện công…?” Một người kinh ngạc nói.
“Không luyện. Sau này bọn họ cũng sẽ không luyện được.” Trình Thiểu Cửu nhàn nhạt nói.
Mấy người quanh đó đều hiểu, trở nên trầm mặc. Chỉ có mấy sư đệ mới nhập môn tháng này, vẻ mặt nghi hoặc không hiểu.
Cách đó không xa, Trịnh lão đầu lại bắt đầu khoe khoang, giảng giải chiêu thức Hồi Sơn Quyền cho mấy người mới tới, thỉnh thoảng lại vung vẩy cành liễu. Các tiểu tử mới đến chỉ có thể nhẫn nhịn, có người vội vàng mang đồ ăn vặt trong phòng ra.
Trịnh lão trước sau như một lặp lại, giống như khi Ngụy Hợp mới nhập môn.
Ngụy Hợp trầm mặc, tính toán thời gian mình luyện da.
Còn có nửa tháng, nếu vẫn không thành công, thì hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể buồn bã rời khỏi.
Nghĩ tới đây, hắn trầm mặc vén tay áo, đi tới một chậu gỗ, bắt đầu một ngày luyện da mới.
Trình Thiểu Cửu ở bên hiếm khi không nói nhiều, cũng tự mình đi tới một góc bắt đầu cùng người khác luyện tập thực chiến.
Khoảng sân rộng chia làm ba phần, một phần cho người mới, một phần để luyện da, một phần luyện tập thực chiến. Ở trên mặt đất, mỗi phần đều có vạch vôi phân chia rõ ràng.
Thời gian tiếp tục trôi qua từng ngày.
Kỳ hạn hai tháng càng lúc càng gần.
Rất nhanh, lại có hai người không chịu được áp lực tâm lý, vội vàng rời đi. Cũng lại có người mới gia nhập giai đoạn luyện da.
Ngụy Hợp trầm mặc nỗ lực, nhưng màu đỏ trên hai nắm tay vẫn nhanh chóng biến mất, nghĩa là hắn vẫn không đạt đến Ngưu Bì.
Chỉ khi đạt đến Ngưu Bì, mới có thể tiếp tục ở lại luyện tập, nếu không đạt tới tầng trụ cột này, thì không thể luyện được Hồi Sơn Quyền, có ở lại đây cũng vô dụng.
Rất nhanh, cách thời hạn cuối còn năm ngày.
Lúc xế chiều, Ngụy Hợp từ sân trở về, ngồi nghỉ ngơi trên ghế một lát, đang định đứng dậy ăn cơm. Cạch một tiếng, cửa gỗ nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Nhị tỷ Ngụy Oánh lặng lẽ đi vào, trong tay còn cầm một gói nhỏ màu xám.
Còn chưa đến gần, mùi thuốc nồng nặc từ trong gói bay vào mũi.
Ngụy Oánh vội vàng đóng cửa, cài chặt then.
“Tiểu Hợp, cái này cho đệ!” Nàng cầm gói nhỏ trong tay đưa cho đệ đệ.
“Nhị tỷ, đây là cái gì?” Ngụy Hợp nghi hoặc cầm lấy, mở bọc ra, bên trong còn bọc thêm một lớp vải.
Mở ba tầng vải, ở bên dưới cùng là một lớp giấy màu vàng. Bên ngoài lớp giấy có một hàng chữ đỏ: Dưỡng Huyết Tán.
Ba chữ lớn có thể nhìn rõ ràng.
“Đây là Dưỡng Huyết Tán.” Ngụy Hợp sững sờ, hắn thường đến hiệu thuốc mua Kim Tiền trùng, nên cũng rất quen thuộc với phương thuốc này.
Đây là thuốc dùng để bổ sung khí huyết, hiệu quả rất tốt, nhưng giá lại không rẻ.
“Yên tâm, không phải trộm, cũng không phải mua.” Ngụy Oánh mỉm cười, trên mặt có màu đỏ ngượng ngùng.
“Ta thường thu dọn kho dược liệu cho Trịnh lão, trong đó có rất nhiều vụn thuốc nên ta nhặt lại, mãi mới được một gói nhỏ thế này. Đệ đừng ngại nó nát quá nhé.”
Ngụy Hợp nghe nàng nói, cẩn thận mở bọc giấy nhìn. Quả nhiên bên trong đều là những mảnh vụn, có hơi nát. Mảnh lớn nhất cũng chỉ bằng móng tay, nhỏ thì chỉ bằng hạt gạo.
Không biết Ngụy Oánh đã bỏ ra bao nhiêu thời gian và tinh lực mới có thể thu thập được bọc giấy thế này.
Ngụy Hợp trầm mặt một lát, nghiêm túc gật đầu.
“Ta biết rồi, tỷ đừng lo, ta nhất định sẽ thành công!”
“Được, ta tin tưởng đệ!” Ngụy Oánh cũng nghiêm túc gật đầu.
Hai người lại nhỏ giọng nói chuyện một lát, sắc trời đã sắp tối đen, Ngụy Hợp đứng dậy đưa Ngụy Oánh về phòng ở bên kia Hồi Sơn Quyền.
Trở lại phòng mình, Ngụy Hợp âm thầm ngâm rửa Dưỡng Huyết Tán, sau đó bỏ vào ấm đun.
Vừa đốt bếp, hắn vừa cởi áo, nhìn Phá Cảnh châu trước ngực. Đồ án ở đó, mấy ngày trước đã hoàn toàn trở thành màu đen.
Một loại kích động không tên bùng lên, khiến hắn cảm thấy lồng ngực mình căng tràn như quả bóng sắp nổ tung. Chỉ cần hơi chạm vào là có thể phá tan quả bóng để sử dụng Phá Cảnh châu.
Nhưng hắn vẫn nhẫn nại, dựa vào sự nỗ lực của chính mình để hoàn thành nhập môn luyện da Hồi Sơn Quyền.
Càng gần kỳ hạn, hi vọng trong lòng hắn càng nhỏ.
“Có những khi, thật sự không thể không thừa nhận, giữa người và người quả nhiên có chênh lệch.”
Ngụy Hợp nhìn bếp đang cháy, đặt ấm thuốc lên, bắt đầu nấu.
Hắn biết, nếu không qua được luyện da, hắn nhất định phải rời khỏi Hồi Sơn Quyền, sau đó không thể tiến thêm bước nào được nữa.
“Thế nào?” Tam sư huynh Trình Thiểu Cửu đứng bên cạnh ăn thịt khô, hình như là thịt chuột, trong miệng còn cắn một chiếc chân chuột nhỏ, nhìn có hơi buồn nôn.
“Vẫn ổn.” Ngụy Hợp gật đầu.
“Việc mài da này cần nhất là nghị lực, với lại khi luyện cũng khá đau đớn, tuy nhiên người khác ta còn lo sẽ không kiên trì được, nhưng đệ thì không thành vấn đề.” Trình Thiểu Cửu cười nói.
Hắn bước đến gần, nụ cười trên mặt nhạt đi một chút.
“Trần Bưu chết rồi. Mấy ngày trước có người phát hiện ra, chết ở trong sân nhà hắn.” Trình Thiểu Cửu hạ thấp giọng, thầm thì nói.
Ở thời đại này, người chết là một chuyện bình thường. Một tên côn đồ nhỏ nhoi chết càng không có ai để ý.
Nhưng Trần Bưu này thì khác.
Trình Thiểu Cửu biết, Ngụy Hợp cũng biết.
“Ồ.” Ngụy Hợp đáp một tiếng.
“Cả hai tùy tùng của hắn cũng chết.” Trình Thiểu Cửu vỗ vỗ vai Ngụy Hợp, vẻ mặt có chút phức tạp.
Giờ hắn mới biết sự tàn nhẫn của Ngụy sư đệ này. Lúc trước vừa nói với hắn Trần Bưu bị thương, giờ đây cả ba người đều chết, làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy.
Nếu nói không phải do Ngụy Hợp ra tay, đánh chết hắn cũng không tin.
Cẩn thân nhớ lại, động tác của Ngụy sư đệ nhanh nhẹn, ra tay tàn nhẫn, khiến hắn cũng lạnh sống lưng.
Trình Thiểu Cửu ở Hồi Sơn Quyền lâu như vậy, gặp được rất nhiều loại người, nhưng người vừa quyết tâm lại vừa có khả năng hành động giống như Ngụy Hợp vẫn là lần đầu gặp được.
Cũng may gia đình hắn cũng có người có thủ đoạn giống như vậy, Trình Thiểu Cửu cũng không thấy có vấn đề gì.
“Cũng là do thời thế…” Trình Thiểu Cửu thở dài.
Ngụy Hợp trầm mặc, hắn biết Trình Thiểu Cửu đoán được, nhưng chuyện này không có chứng cứ, không ai bắt được hắn.
“Không nói chuyện này nữa, gần đây thịt lợn trong thành lại tăng giá, chúng ta luyện võ không thể thiếu thịt được, tuy rằng ngoài lợn thì còn nhiều loại thịt khác cũng ăn được, nhưng ăn những thứ như món thịt chuột khô này cũng chẳng ngon lành gì.”
Trình Thiểu Cửu nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, nói đến những chuyện khác. Ngụy Hợp chỉ nghe, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng, có vẻ thất thần.
Hai người nhanh chóng chuyển sự chú ý tới việc khác.
Đứng nói chuyện vài câu, chỉ lát sau, đại sư huynh Triệu Hoành vẻ mặt thản nhiên dẫn mấy nữ đệ tử Hồi Sơn Quyền đi vào sân.
“Sư phụ.”
Mấy nữ đệ tử này vai tròn eo thô, chỉ có một người trong đó có chút nhan sắc, vóc người thon thả, bộ ngực căng tròn, da dẻ nhẵn nhụi. Nếu so sánh, thì ngay cả nhị tỷ Ngụy Oánh của Ngụy Hợp cũng có phần kém hơn.
Tầm mắt của các hán tử đang luyện da phần lớn đều bị nữ đệ tử này thu hút. Cả người nàng có sự sạch sẽ mà những người nghèo khổ không có được.
Ngụy Hợp cũng chú ý đến những người này, đối với nữ đệ tử bắt mắt kia cũng không tự chủ được mà nhìn thêm mấy lần.
“Nữ viện bên kia giải tán, toàn bộ sát nhập về đây. Nghe nói là nhân số không đủ.” Trình Thiểu Cửu nhỏ giọng nói.
“Tam sư huynh, tin tức của huynh linh thông, biết sư muội xinh đẹp kia không?” Mấy thanh niên đứng gần cười hỏi.
“Đương nhiên là biết.” Trình Thiểu Cửu gật đầu, “Nhưng các ngươi cũng đừng có ý gì với nàng, nàng là Khương Tô, là thứ nữ của Khương gia có tiếng trong trấn, gia tài không ít, thiên phú cũng số một số hai ở nữ viện. Ta nghĩ chỉ có Tiêu Nhiên mới mạnh hơn nàng được một chút. Quan trọng nhất chính là, tính cách sư muội này không được tốt.” Nói tới chỗ này, hắn lắc đầu một cái, rõ ràng không thích Khương Tô kia.
Ngụy Hợp trầm mặc nghe, cũng không tiếp lời.
Hắn vẫn đang âm thầm tìm kiếm tin tức của đại tỷ và cha mẹ.
Về phần đại tỷ, hiện tại phiền phức nhất là toàn bộ Hắc Thủy bang càng ngày càng ít người, càng ngày càng tiêu điều, đã gần diệt bang.
Còn cha mẹ, chỉ có Trình Thiểu Cửu biết được một tin, lại chính là tin xác nhận mất tích.
Ngoài ra không còn cách nào khác.
Vì vậy, hiện tại hắn không có tâm tư đối với người khác phái. Cả ngày chỉ muốn làm sao luyện võ cho tốt, có chút tiền lập thân, sau đó âm thầm tìm tung tích người thân.
Cho dù thế nào, khi hắn vừa đến đây, cha mẹ và đại tỷ đã quan tâm và giúp đỡ hắn không ít.
Hắn là người không nhận huyết thống, chỉ nhận tình nghĩa. Huyết thống không cần để ý đến, nhưng phần ân tình này, hắn nhất định phải trả.
“Nhìn xem, mấy người đến chào hỏi đều phải quay về.” Trình Thiểu Cửu cười có chút hả hê.
“Khương sư muội này có lẽ không muốn có quan hệ với chúng ta. Các ngươi nên tỉnh táo một chút.”
Ngụy Hợp nghe vậy ngước mắt nhìn lại.
Quả nhiên mấy sư huynh sư đệ túm tụm lại đó đều bị Khương sư muội lạnh mặt đuổi đi.
Khương Tô nhìn xung quanh một chút, một thân một mình đi tới một góc bắt đầu luyện da. Cũng không biết một nữ nhi như nàng sao lại chọn võ công tự tổn hại da thịt như Hồi Sơn Quyền này.
Trình Thiểu Cửu cùng mấy sư huynh đệ khác nhỏ giọng bàn tán một lúc, thấy cũng không có gì để nói nhiều, liền tản đi.
Ngụy Hợp cũng không để ý lắm, nghỉ ngơi một lát, rồi tiếp tục thay phiên, bắt đầu luyện da vòng thứ hai.
Mấy ngày nay hắn nhận thấy Phá Cảnh châu chỉ còn một chút nữa là hoàn toàn trở thành màu đen. Vì vậy trong lòng cũng có chút chờ mong, lúc luyện công cũng dùng nhiều lực hơn.
Chỉ là chút màu đen cuối cùng này, càng chờ đợi, lại có cảm giác càng lâu hơn.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Từng ngày tôi luyện chậm rãi qua đi. Màu đen của Phá Cảnh châu càng lúc càng nhiều, những khoảng trắng cũng càng ngày càng nhỏ.
Mà việc luyện da, cũng bắt đầu bước vào bước sâu hơn.
Theo quy định của Trịnh lão, luyện da chỉ được tối đa hai tháng, nếu sau hai tháng vẫn không thể nhập môn luyện da, thì sau đó không thể làm được nữa. Cũng có nghĩa là, người không có tố chất, thì thành tựu cũng chỉ có giới hạn.
Đám sư huynh đệ cùng luyện da với Ngụy Hợp có sáu người, thêm Ngụy Hợp nữa là bảy. Ngụy Hợp cúi đầu khổ luyện, không nói một lời.
Bỗng một buổi sáng sớm, Tam sư huynh Trình Thiểu Cửu hiếm khi ít nói, có chút khác thường.
Ngụy Hợp vừa cởi áo khoác xuống, chuẩn bị vén tay áo lên luyện tập, lại nhìn thấy hai sư huynh đệ ngày xưa cùng luyện da, ăn mặc áo quần chỉnh tề, nhấc hành lý, lặng lẽ từ cửa hông đi ra ngoài.
“Giờ này mà bọn họ còn không luyện công…?” Một người kinh ngạc nói.
“Không luyện. Sau này bọn họ cũng sẽ không luyện được.” Trình Thiểu Cửu nhàn nhạt nói.
Mấy người quanh đó đều hiểu, trở nên trầm mặc. Chỉ có mấy sư đệ mới nhập môn tháng này, vẻ mặt nghi hoặc không hiểu.
Cách đó không xa, Trịnh lão đầu lại bắt đầu khoe khoang, giảng giải chiêu thức Hồi Sơn Quyền cho mấy người mới tới, thỉnh thoảng lại vung vẩy cành liễu. Các tiểu tử mới đến chỉ có thể nhẫn nhịn, có người vội vàng mang đồ ăn vặt trong phòng ra.
Trịnh lão trước sau như một lặp lại, giống như khi Ngụy Hợp mới nhập môn.
Ngụy Hợp trầm mặc, tính toán thời gian mình luyện da.
Còn có nửa tháng, nếu vẫn không thành công, thì hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể buồn bã rời khỏi.
Nghĩ tới đây, hắn trầm mặc vén tay áo, đi tới một chậu gỗ, bắt đầu một ngày luyện da mới.
Trình Thiểu Cửu ở bên hiếm khi không nói nhiều, cũng tự mình đi tới một góc bắt đầu cùng người khác luyện tập thực chiến.
Khoảng sân rộng chia làm ba phần, một phần cho người mới, một phần để luyện da, một phần luyện tập thực chiến. Ở trên mặt đất, mỗi phần đều có vạch vôi phân chia rõ ràng.
Thời gian tiếp tục trôi qua từng ngày.
Kỳ hạn hai tháng càng lúc càng gần.
Rất nhanh, lại có hai người không chịu được áp lực tâm lý, vội vàng rời đi. Cũng lại có người mới gia nhập giai đoạn luyện da.
Ngụy Hợp trầm mặc nỗ lực, nhưng màu đỏ trên hai nắm tay vẫn nhanh chóng biến mất, nghĩa là hắn vẫn không đạt đến Ngưu Bì.
Chỉ khi đạt đến Ngưu Bì, mới có thể tiếp tục ở lại luyện tập, nếu không đạt tới tầng trụ cột này, thì không thể luyện được Hồi Sơn Quyền, có ở lại đây cũng vô dụng.
Rất nhanh, cách thời hạn cuối còn năm ngày.
Lúc xế chiều, Ngụy Hợp từ sân trở về, ngồi nghỉ ngơi trên ghế một lát, đang định đứng dậy ăn cơm. Cạch một tiếng, cửa gỗ nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Nhị tỷ Ngụy Oánh lặng lẽ đi vào, trong tay còn cầm một gói nhỏ màu xám.
Còn chưa đến gần, mùi thuốc nồng nặc từ trong gói bay vào mũi.
Ngụy Oánh vội vàng đóng cửa, cài chặt then.
“Tiểu Hợp, cái này cho đệ!” Nàng cầm gói nhỏ trong tay đưa cho đệ đệ.
“Nhị tỷ, đây là cái gì?” Ngụy Hợp nghi hoặc cầm lấy, mở bọc ra, bên trong còn bọc thêm một lớp vải.
Mở ba tầng vải, ở bên dưới cùng là một lớp giấy màu vàng. Bên ngoài lớp giấy có một hàng chữ đỏ: Dưỡng Huyết Tán.
Ba chữ lớn có thể nhìn rõ ràng.
“Đây là Dưỡng Huyết Tán.” Ngụy Hợp sững sờ, hắn thường đến hiệu thuốc mua Kim Tiền trùng, nên cũng rất quen thuộc với phương thuốc này.
Đây là thuốc dùng để bổ sung khí huyết, hiệu quả rất tốt, nhưng giá lại không rẻ.
“Yên tâm, không phải trộm, cũng không phải mua.” Ngụy Oánh mỉm cười, trên mặt có màu đỏ ngượng ngùng.
“Ta thường thu dọn kho dược liệu cho Trịnh lão, trong đó có rất nhiều vụn thuốc nên ta nhặt lại, mãi mới được một gói nhỏ thế này. Đệ đừng ngại nó nát quá nhé.”
Ngụy Hợp nghe nàng nói, cẩn thận mở bọc giấy nhìn. Quả nhiên bên trong đều là những mảnh vụn, có hơi nát. Mảnh lớn nhất cũng chỉ bằng móng tay, nhỏ thì chỉ bằng hạt gạo.
Không biết Ngụy Oánh đã bỏ ra bao nhiêu thời gian và tinh lực mới có thể thu thập được bọc giấy thế này.
Ngụy Hợp trầm mặt một lát, nghiêm túc gật đầu.
“Ta biết rồi, tỷ đừng lo, ta nhất định sẽ thành công!”
“Được, ta tin tưởng đệ!” Ngụy Oánh cũng nghiêm túc gật đầu.
Hai người lại nhỏ giọng nói chuyện một lát, sắc trời đã sắp tối đen, Ngụy Hợp đứng dậy đưa Ngụy Oánh về phòng ở bên kia Hồi Sơn Quyền.
Trở lại phòng mình, Ngụy Hợp âm thầm ngâm rửa Dưỡng Huyết Tán, sau đó bỏ vào ấm đun.
Vừa đốt bếp, hắn vừa cởi áo, nhìn Phá Cảnh châu trước ngực. Đồ án ở đó, mấy ngày trước đã hoàn toàn trở thành màu đen.
Một loại kích động không tên bùng lên, khiến hắn cảm thấy lồng ngực mình căng tràn như quả bóng sắp nổ tung. Chỉ cần hơi chạm vào là có thể phá tan quả bóng để sử dụng Phá Cảnh châu.
Nhưng hắn vẫn nhẫn nại, dựa vào sự nỗ lực của chính mình để hoàn thành nhập môn luyện da Hồi Sơn Quyền.
Càng gần kỳ hạn, hi vọng trong lòng hắn càng nhỏ.
“Có những khi, thật sự không thể không thừa nhận, giữa người và người quả nhiên có chênh lệch.”
Ngụy Hợp nhìn bếp đang cháy, đặt ấm thuốc lên, bắt đầu nấu.
Hắn biết, nếu không qua được luyện da, hắn nhất định phải rời khỏi Hồi Sơn Quyền, sau đó không thể tiến thêm bước nào được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.