Chương 14: Minh Đức Tự (2)
Cổn Khai
29/01/2022
Ngụy Hợp cả kinh,hắn phản xạ có điều kiện mà vung dao chém về phía sau.
Lưỡi dao đâm vào thân cây, bị giữ lại không thể rút ra.
Ngụy Hợp quả quyết buông tay, dùng Hồi Sơn Quyền đánh một quyền vào huyệt thái dương của nam tử sau lưng.
“Quyền pháp bình thường, người luyện lại càng bình thường hơn.” Nam tử cười lạnh, chân phải điểm nhẹ trên đất, đột nhiên giống như rắn độc lao về phía trước.
Hắn vừa động, khí huyết toàn thân phun trào, hô hấp, nhịp tim, nhịp thở đều vang dội hơn nhiều so với Ngụy Hợp.Rõ ràng cảnh giới khí huyết của người này cao hơn Ngụy Hợp.
Một cước này của hắn tung ra, lặng yên không một tiếng động, âm hiểm nhằm thẳng vào nơi hạ thân yếu hại của Ngụy Hợp.
Hai người giao thủ, dù ra tay sau, nhưng tốc độ của hắn vừa nhanh lại vừa mạnh hơn.
Một khi bị đá trúng, thì kết quả nhất định sẽ đoạn tử tuyệt tôn.
Ầm!
Trong nháy mắt, Ngụy Hợp vung nắm tay một lần nữa, vôi bên trong bay thẳng vào mặt nam tử đối diện.
Hắn không ngờ rằng Ngụy Hợp lại nham hiểm như thế, hai mắt bị vôi bay thẳng vào, con mắt đau rát.
Nhưng người này tâm tính kiên định, chân phải vẫn không ngừng lại, tiếp tục đá về phía trước.Dường như muốn cùng Ngụy Hợp lưỡng bại câu thương.
Chỉ là mắt hắn bị vôi bay vào, không cách nào biến chiêu, Ngụy Hợp bật người ra sau, tránh thoát cảnh đoạn tử tuyệt tôn trong tích tắc.
“Tiểu nhân hèn hạ! Có giỏi thì đánh một chọi một với ta.” Nam tử không nhịn được chửi ầm lên.
Chân phải càn quét liên hoàn cước, đá vào cây cối xung quanh, phát ra những tiếng ầm ầm vang vọng.
Ngụy Hợp lại tiếp tục lùi về sau mấy bước, lấy trong túi ra toàn bộ số vôi còn lại, tạt mạnh về phía đầu nam tử.
Nhưng lần này khi hắn ném vôi tạo ra tiếng động, bị đối phương áp sát, quét chân cản lại.
Oành!
Chân hắn đá về hướng tay phải của Ngụy Hợp, phía sau lưng lại là một cây cổ thụ to lớn một người không ôm hết, không thể tiếp tục lùi lại.
Ngụy Hợp tâm trầm khí tĩnh, khí huyết dâng lên,cánh tay phải rút lại sử dụng Hồi Sơn Quyền nghênh đón.
Oành!
Quyền cước va chạm.
Ngụy Hợp nghiêng người ra ngoài, lăn năm sáu vòng trên đất, sau đó vội vàng bò dậy ôm tay.
Hắn cảm thấy chỗ tay bị đối phương đá vào đau nhói, xương cốt chắc là không sao, nhưng ngoài da hẳn là đã bầm dập.
Nam tử lại không hề phản ứng, vẫn dựa vào tiếng động đuổi theo hắn, quét chân tung cước.
Ngụy Hợp vận dụng Hồi Sơn Quyền, bình tĩnh hừ một tiếng, lùi về phía sau tránh.
Thỉnh thoảng hắn cũng bị nam tử đuổi kịp, hai người đối đầu hai lần, nam tử đã vận lực khá lâu, lại thêm mắt đang bị tổn thương, không thể xuất toàn lực.
Một thân lực đạo như thế, nhưng cũng chỉ xuất được sáu, bảy phần mười.
Mà Ngụy Hợp vốn cẩn thận, lại dựa vào việc đối phương không nhìn thấy, thỉnh thoảng sẽ dùng đoản đao tấn công hắn, khiến hắn bị thương.
Cứ lặp đi lặp lại như thế vài lần, nam tử bắt đầu kiệt sức, hô hấp ngày càng gấp, tim đập càng ngày càng nhanh, mồ hôi túa ra trên thân, thấm ướt cả áo quần.
Lúc này Ngụy Hợp mới từng bước tiếp cận, bức cho đối phương không thể không tiếp tục duy trì thế công.
Một khi nam tử này vừa dừng lại, hắn liền quả quyết dùng Hồi Sơn Quyền công kích.
Hồi Sơn Quyền đối với việc phá chiêu tuy không có ưu thế gì, nhưng lại hữu ích khi muốn bộc phát lực.
Môn quyền pháp này không thể tùy tiện ra quyền, một khi đã xuất chiêu sẽ tiêu hao rất nhiều khí lực, nên hắn cứ đánh một lát, lại nghỉ ngơi một chút.
Vờn đối phương như vậy một lúc, Ngụy Hợp cẩn thận duy trì một khoảng cách không gần không xa.
Hắn biết rõ mình đang chiếm ưu thế khi đã tiên hạ thủ vi cường, đối phương không có tâm lý phòng bị hắn, nên mới có thể đắc thủ.
Nhưng chiêu thức tương tự nếu dùng hai lần liền sẽ không còn tác dụng nữa.
Vì vậy…
Trong mắt hắn lóe lên một tia tàn nhẫn, dẫn dụ nam tử chạy vào sâu trong rừng.
Bất tri bất giác, hai người đã tới một sườn dốc. Nam tử thở hổn hển, toàn thân mồ hôi đầm đìa.
Nam tử cũng biết nếu tiếp tục như vậy thì nhất định hắn sẽ chết, vì vậy đã muốn rút lui.
Dù sao bây giờ hắn đã tiêu hao chín thành thể lực, tim đập gấp, lồng ngực gần như muốn nổ tung. Thêm vào đó hai mắt bị dính vôi vừa nóng vừa đau, hắn thậm chí nghĩ mắt của mình có lẽ đã bị phế bỏ.
Dưới đủ loại lo lắng, nam tử lặng lẽ thả nhẹ lực chân, định rút lui.
Đúng lúc này, Ngụy Hợp nhào tới trước,sử dụng Hồi Sơn Quyền đấm thẳng vào ngực đối phương.
Oành!
Nam tử nghe thấy tiếng vang, chân phải đá ra trúng vào nắm đấm.
Nếu ở trạng thái bình thường, một cước này của hắn đủ để khiến tiểu tử mới nhập môn này gãy tay. Nhưng hiện tại cả người hắn đã suy nhược đến cực hạn, chỉ có thể miễn cưỡng đẩy nắm đấm ra.
“Ngươi là ai? Vì sao đánh lén ta?” Nam tử lớn tiếng chất vấn.
Ngụy Hợp không nói lời nào, vung Hồi Sơn Quyền đánh tới.
Những lúc như thế này chính là thời điểm để luyện tập thực chiến, tên này lúc này mặc dù thể lực đã suy yếu, nhưng kinh nghiệm thực chiến rất phong phú. Rõ ràng đang ở thế yếu, nhưng vẫn luôn tìm được sơ sót trong các chiêu thức của Ngụy Hợp để phá giải.
Có lúc Ngụy Hợp ra tay dùng sức quá mạnh, lộ ra sơ sót.
Có lúc lại xuất chiêu quá chậm, không thể đánh liên tục.
Còn có trường hợp lại đánh không chính xác, chỉ có thể quơ loạn vào khoảng trống.
Dựa vào nam nhân bị mù này, Ngụy Hợp có thể cẩn thận lĩnh hội hệ thống công và thủ của Hồi Sơn Quyền, đây là cơ hội rèn luyện ngàn năm có một.
Chỉ là cái này không thể kéo dài được.
Lại qua thêm mấy chục giây, nam tử không chống đỡ nổi nữa, bị một quyền đánh trúng lồng ngực, lui về phía sau mấy bước, ngã ngồi xuống, không thể thở nổi.
Hai mắt hắn nổ đom đóm, lồng ngực đau tức, tai ù không nghe được bất kỳ âm thanh gì, chỉ cảm thấy máu trong người đều sôi sục như muốn nổ tung.
“AA!!” Hắn uất ức rống to lên, một thân cước pháp khổ luyện nhiều năm, nào ngờ lại bị đánh bại bởi một tiểu tử mới nhập môn vắt mũi chưa sạch.
Rầm!
Phía sau một tảng đá lớn đập xuống đỉnh đầu hắn, sau đó mọi âm thanh đều biến mất.
Ngụy Hợp mặt không cảm xúc đập tảng đá xuống mười mấy lần, xác định người đã không còn hơi thở, mới ném tảng đá sang bên cạnh.
“Nguy hiểm quá… Tùy tiện đi dạo một ngôi tự mà cũng gặp phải cướp đường. Hơn nữa một tên cướp đường cũng đã lợi hại như vậy… Ở ngoài thành quả nhiên danh bất hư truyền.”
Hắn cảm khái trong lòng.
Nhìn thi thể huyết nhục mơ hồ dưới đất, hắn sờ túi vôi đã rỗng trong người, tích góp nhiều như vậy mà một phát đã dùng hết.
Lúc về lại phải đi mua thêm một ít.
Đối với thi thể, Ngụy Hợp đã từng xử lý nên giờ cũng quen hơn.
Vì vậy, đối với tên có cước pháp mạnh mẽ này, hắn quyết định lục soát thi thể.
Ngụy Hợp quyết định xong, động tác nhanh chóng ngồi xổm xuống cạnh thi thể, dùng đoản đao mang theo trên người đẩy quần áo của hắn ra, lấy được một túi tiền, một túi thơm, một ống trúc, còn có một phong thư.
Hắn lấy những món đồ này ra sau đó dùng quần áo áo khoác bọc lại rồi rời khỏi hiện trường.
Ở bên trong rừng núi Ngụy Hợp tìm được một dòng suối, hắn ném quần áo áo khoác đang bao bọc vào bên trong dòng suối ngâm một lúc , sau đó lại nhấc lên.
Bằng cách này, nếu có mê hương độc dược cũng sẽ bị nước suối làm tan đi.
Cũng bởi vì lo có độc, Ngụy Hợp chỉ cầm lấy túi tiền, những thứ còn lại hắn đều dùng mũi dao để lật ra.
Trong túi thơm là những mảnh vụn hương liệu và cánh hoa.
Trong ống trúc có một con phi trùng màu trắng đã bị ngâm đến thoi thóp, chiều dài bằng ngón trỏ, lưng có bốn chiếc cánh, nhìn có vẻ hơi đáng sợ.
Cuối cùng là phong thư đã bị nước làm ướt hết, chỉ có lớp sáp niêm phong thư còn nguyên vẹn.
Ngụy Hợp dùng mũi dao cẩn thận tách ra, trải mảnh giấy chữ màu vàng nhạt trên một hòn đá cuội hơi lớn rồi lấy một viên đá cuội nhỏ đè xuống, sau đó dựa một chút ánh mặt trời còn sót lại cẩn thận đọc.
Đây là một phong thư liên quan đến việc sử dụng Văn Hương trùng, đơn giản hơn chính là một phong sách hướng dẫn sử dụng dạng thư tín.
Trong hướng dẫn nói Văn Hương trùng được sử dụng để truy lùng Hắc Tự trùng.
Mà Hắc Tự trùng là một loại côn trùng vô cùng đặc thù. Khi nó bị kích thích thì sẽ để lại một loại niêm dịch trong suốt ở những nơi nó bò qua. Sau khi niêm dịch khô lại sẽ tỏa ra một mùi hương chỉ có đồng loại mới có thể ngửi thấy. Mùi này giữ được rất lâu, có thể mấy tháng không tan.
Trong thư nói, dùng đặc tính này để truy tìm yêu nữ Hắc Tự trùng.
“Yêu nữ?” Ngụy Hợp nheo mắt, trong lòng phán đoán.
Hắn cầm ống trúc đưa gần lại, dựa theo hướng dẫn mà đặt ống trúc lên mũi ngửi một cái.
Nếu trên người mình có dấu vết của Hắc Tự trùng thì Văn Hương trùng cũng sẽ tỏa ra mùi hương. Nếu không thì sẽ không có.
Khiến hắn bất ngờ là, trong ống trúc lại tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Hắn vốn chỉ thử theo hướng dẫn một chút, không ngờ rằng trên người mình không biết đã nhiễm phải vết tích của Hắc Tự trùng từ bao giờ.
Sắc mặt hắn trầm xuống, có khả năng yêu nữ này đã ra tay vào lúc mình hoàn toàn không biết. Có lẽ đã bị đối phương coi như thứ để phân tán truy binh.
"Không cần biết ngươi là ai, thù này đã kết, ta sẽ nhớ kỹ." Trong lòng hắn âm thầm ghi nhớ.
Dù là ai,nếu đột nhiên bị tập kích, suýt nữa bị đánh chết, trong lòng cũng sẽ khắc sâu ghi thù.
“Phải đi thôi.” Ngụy Hợp đứng dậy đá những thứ còn sót lại trên đất xuống suối, mang theo đống bạc vụn lấy từ túi tiền, sau đó vội vàng chạy xuống núi.
Trong lòng hắn hơi trầm xuống.
Trên người mình không biết từ lúc nào bị dính vết tích của Hắc Tự trùng, mà mình lại không biết gì.
Yêu nữ được nhắc đến trong thư là ai? Thân phận gì, tại sao bị đuổi giết, mà mình đã bị dính bẫy từ bao giờ?
Ngụy Hợp trong lòng một bụng nghi hoặc.
Đi được nửa đường, hắn bỗng nhớ đến phương pháp được nhắc đến trong thư, Hắc Tự trùng là côn trùng sống theo đàn, bình thường chúng sẽ không cách mẫu thể quá xa.
“Nói cách khác, yêu nữ mang theo côn trùng có lẽ vẫn còn ở gần đây?” Ngụy Hợp chấn động.
Nhìn thực lực của nam tử kia thì đám người đang truy lùng ả thực lực cũng không tầm thường. Nếu như không phải hắn dùng vôi vô hiệu hóa mắt của tên kia trước thì trận này không thể thắng được.
“Trong thư nói, Hắc Tự trùng do yêu nữ kia nuôi, bọn họ tìm yêu nữ này, hẳn là có mục đích.Mà những người từng chạm vào Hắc Tự trùng đều sẽ bị diệt khẩu, rõ ràng là không muốn để người khác biết hành tung của yêu nữ kia, muốn kéo dài thời gian trước khi thông tin bị lộ.”
Ngụy Hợp càng phân tích càng sợ.
“Nói cách khác, đám người này nhất định có hai nhóm, một nhóm truy lùng yêu nữ, một nhóm chia ra để giết người diệt khẩu. Mà đám truy lùng kia thực lực chắc chắn còn cao hơn nhóm đi giết người.”
Trong lòng hắn tin chắc vào suy đoán này.
Nội dung trong thư tuy không nhiều, nhưng cũng đủ các yếu tố then chốt để hắn phán đoán được.
“Bây giờ mình giết một thành viên của họ, cho dù là vì lý do gì, họ nhất định sẽ phái người đến điều tra.”
Ngụy Hợp cẩn thận nghĩ lại cách xử lý của mình, bỗng lo lắng thi thể bị người nhìn ra dấu vết tử thương.
Hắn dừng bước, muốn quay lại xử lý thi thể. Nhưng tiếng soi tru từ xa vọng lại khiến hắn từ bỏ ý nghĩ.
Hẳn là mùi máu tanh khi nãy đã kéo đến không ít thú dữ. Bây giờ bộ thi thể kia còn nguyên vẹn ở đó không cũng không chắc.
Ngụy Hợp đè nén sự bồn chồn trong lòng.
Lưỡi dao đâm vào thân cây, bị giữ lại không thể rút ra.
Ngụy Hợp quả quyết buông tay, dùng Hồi Sơn Quyền đánh một quyền vào huyệt thái dương của nam tử sau lưng.
“Quyền pháp bình thường, người luyện lại càng bình thường hơn.” Nam tử cười lạnh, chân phải điểm nhẹ trên đất, đột nhiên giống như rắn độc lao về phía trước.
Hắn vừa động, khí huyết toàn thân phun trào, hô hấp, nhịp tim, nhịp thở đều vang dội hơn nhiều so với Ngụy Hợp.Rõ ràng cảnh giới khí huyết của người này cao hơn Ngụy Hợp.
Một cước này của hắn tung ra, lặng yên không một tiếng động, âm hiểm nhằm thẳng vào nơi hạ thân yếu hại của Ngụy Hợp.
Hai người giao thủ, dù ra tay sau, nhưng tốc độ của hắn vừa nhanh lại vừa mạnh hơn.
Một khi bị đá trúng, thì kết quả nhất định sẽ đoạn tử tuyệt tôn.
Ầm!
Trong nháy mắt, Ngụy Hợp vung nắm tay một lần nữa, vôi bên trong bay thẳng vào mặt nam tử đối diện.
Hắn không ngờ rằng Ngụy Hợp lại nham hiểm như thế, hai mắt bị vôi bay thẳng vào, con mắt đau rát.
Nhưng người này tâm tính kiên định, chân phải vẫn không ngừng lại, tiếp tục đá về phía trước.Dường như muốn cùng Ngụy Hợp lưỡng bại câu thương.
Chỉ là mắt hắn bị vôi bay vào, không cách nào biến chiêu, Ngụy Hợp bật người ra sau, tránh thoát cảnh đoạn tử tuyệt tôn trong tích tắc.
“Tiểu nhân hèn hạ! Có giỏi thì đánh một chọi một với ta.” Nam tử không nhịn được chửi ầm lên.
Chân phải càn quét liên hoàn cước, đá vào cây cối xung quanh, phát ra những tiếng ầm ầm vang vọng.
Ngụy Hợp lại tiếp tục lùi về sau mấy bước, lấy trong túi ra toàn bộ số vôi còn lại, tạt mạnh về phía đầu nam tử.
Nhưng lần này khi hắn ném vôi tạo ra tiếng động, bị đối phương áp sát, quét chân cản lại.
Oành!
Chân hắn đá về hướng tay phải của Ngụy Hợp, phía sau lưng lại là một cây cổ thụ to lớn một người không ôm hết, không thể tiếp tục lùi lại.
Ngụy Hợp tâm trầm khí tĩnh, khí huyết dâng lên,cánh tay phải rút lại sử dụng Hồi Sơn Quyền nghênh đón.
Oành!
Quyền cước va chạm.
Ngụy Hợp nghiêng người ra ngoài, lăn năm sáu vòng trên đất, sau đó vội vàng bò dậy ôm tay.
Hắn cảm thấy chỗ tay bị đối phương đá vào đau nhói, xương cốt chắc là không sao, nhưng ngoài da hẳn là đã bầm dập.
Nam tử lại không hề phản ứng, vẫn dựa vào tiếng động đuổi theo hắn, quét chân tung cước.
Ngụy Hợp vận dụng Hồi Sơn Quyền, bình tĩnh hừ một tiếng, lùi về phía sau tránh.
Thỉnh thoảng hắn cũng bị nam tử đuổi kịp, hai người đối đầu hai lần, nam tử đã vận lực khá lâu, lại thêm mắt đang bị tổn thương, không thể xuất toàn lực.
Một thân lực đạo như thế, nhưng cũng chỉ xuất được sáu, bảy phần mười.
Mà Ngụy Hợp vốn cẩn thận, lại dựa vào việc đối phương không nhìn thấy, thỉnh thoảng sẽ dùng đoản đao tấn công hắn, khiến hắn bị thương.
Cứ lặp đi lặp lại như thế vài lần, nam tử bắt đầu kiệt sức, hô hấp ngày càng gấp, tim đập càng ngày càng nhanh, mồ hôi túa ra trên thân, thấm ướt cả áo quần.
Lúc này Ngụy Hợp mới từng bước tiếp cận, bức cho đối phương không thể không tiếp tục duy trì thế công.
Một khi nam tử này vừa dừng lại, hắn liền quả quyết dùng Hồi Sơn Quyền công kích.
Hồi Sơn Quyền đối với việc phá chiêu tuy không có ưu thế gì, nhưng lại hữu ích khi muốn bộc phát lực.
Môn quyền pháp này không thể tùy tiện ra quyền, một khi đã xuất chiêu sẽ tiêu hao rất nhiều khí lực, nên hắn cứ đánh một lát, lại nghỉ ngơi một chút.
Vờn đối phương như vậy một lúc, Ngụy Hợp cẩn thận duy trì một khoảng cách không gần không xa.
Hắn biết rõ mình đang chiếm ưu thế khi đã tiên hạ thủ vi cường, đối phương không có tâm lý phòng bị hắn, nên mới có thể đắc thủ.
Nhưng chiêu thức tương tự nếu dùng hai lần liền sẽ không còn tác dụng nữa.
Vì vậy…
Trong mắt hắn lóe lên một tia tàn nhẫn, dẫn dụ nam tử chạy vào sâu trong rừng.
Bất tri bất giác, hai người đã tới một sườn dốc. Nam tử thở hổn hển, toàn thân mồ hôi đầm đìa.
Nam tử cũng biết nếu tiếp tục như vậy thì nhất định hắn sẽ chết, vì vậy đã muốn rút lui.
Dù sao bây giờ hắn đã tiêu hao chín thành thể lực, tim đập gấp, lồng ngực gần như muốn nổ tung. Thêm vào đó hai mắt bị dính vôi vừa nóng vừa đau, hắn thậm chí nghĩ mắt của mình có lẽ đã bị phế bỏ.
Dưới đủ loại lo lắng, nam tử lặng lẽ thả nhẹ lực chân, định rút lui.
Đúng lúc này, Ngụy Hợp nhào tới trước,sử dụng Hồi Sơn Quyền đấm thẳng vào ngực đối phương.
Oành!
Nam tử nghe thấy tiếng vang, chân phải đá ra trúng vào nắm đấm.
Nếu ở trạng thái bình thường, một cước này của hắn đủ để khiến tiểu tử mới nhập môn này gãy tay. Nhưng hiện tại cả người hắn đã suy nhược đến cực hạn, chỉ có thể miễn cưỡng đẩy nắm đấm ra.
“Ngươi là ai? Vì sao đánh lén ta?” Nam tử lớn tiếng chất vấn.
Ngụy Hợp không nói lời nào, vung Hồi Sơn Quyền đánh tới.
Những lúc như thế này chính là thời điểm để luyện tập thực chiến, tên này lúc này mặc dù thể lực đã suy yếu, nhưng kinh nghiệm thực chiến rất phong phú. Rõ ràng đang ở thế yếu, nhưng vẫn luôn tìm được sơ sót trong các chiêu thức của Ngụy Hợp để phá giải.
Có lúc Ngụy Hợp ra tay dùng sức quá mạnh, lộ ra sơ sót.
Có lúc lại xuất chiêu quá chậm, không thể đánh liên tục.
Còn có trường hợp lại đánh không chính xác, chỉ có thể quơ loạn vào khoảng trống.
Dựa vào nam nhân bị mù này, Ngụy Hợp có thể cẩn thận lĩnh hội hệ thống công và thủ của Hồi Sơn Quyền, đây là cơ hội rèn luyện ngàn năm có một.
Chỉ là cái này không thể kéo dài được.
Lại qua thêm mấy chục giây, nam tử không chống đỡ nổi nữa, bị một quyền đánh trúng lồng ngực, lui về phía sau mấy bước, ngã ngồi xuống, không thể thở nổi.
Hai mắt hắn nổ đom đóm, lồng ngực đau tức, tai ù không nghe được bất kỳ âm thanh gì, chỉ cảm thấy máu trong người đều sôi sục như muốn nổ tung.
“AA!!” Hắn uất ức rống to lên, một thân cước pháp khổ luyện nhiều năm, nào ngờ lại bị đánh bại bởi một tiểu tử mới nhập môn vắt mũi chưa sạch.
Rầm!
Phía sau một tảng đá lớn đập xuống đỉnh đầu hắn, sau đó mọi âm thanh đều biến mất.
Ngụy Hợp mặt không cảm xúc đập tảng đá xuống mười mấy lần, xác định người đã không còn hơi thở, mới ném tảng đá sang bên cạnh.
“Nguy hiểm quá… Tùy tiện đi dạo một ngôi tự mà cũng gặp phải cướp đường. Hơn nữa một tên cướp đường cũng đã lợi hại như vậy… Ở ngoài thành quả nhiên danh bất hư truyền.”
Hắn cảm khái trong lòng.
Nhìn thi thể huyết nhục mơ hồ dưới đất, hắn sờ túi vôi đã rỗng trong người, tích góp nhiều như vậy mà một phát đã dùng hết.
Lúc về lại phải đi mua thêm một ít.
Đối với thi thể, Ngụy Hợp đã từng xử lý nên giờ cũng quen hơn.
Vì vậy, đối với tên có cước pháp mạnh mẽ này, hắn quyết định lục soát thi thể.
Ngụy Hợp quyết định xong, động tác nhanh chóng ngồi xổm xuống cạnh thi thể, dùng đoản đao mang theo trên người đẩy quần áo của hắn ra, lấy được một túi tiền, một túi thơm, một ống trúc, còn có một phong thư.
Hắn lấy những món đồ này ra sau đó dùng quần áo áo khoác bọc lại rồi rời khỏi hiện trường.
Ở bên trong rừng núi Ngụy Hợp tìm được một dòng suối, hắn ném quần áo áo khoác đang bao bọc vào bên trong dòng suối ngâm một lúc , sau đó lại nhấc lên.
Bằng cách này, nếu có mê hương độc dược cũng sẽ bị nước suối làm tan đi.
Cũng bởi vì lo có độc, Ngụy Hợp chỉ cầm lấy túi tiền, những thứ còn lại hắn đều dùng mũi dao để lật ra.
Trong túi thơm là những mảnh vụn hương liệu và cánh hoa.
Trong ống trúc có một con phi trùng màu trắng đã bị ngâm đến thoi thóp, chiều dài bằng ngón trỏ, lưng có bốn chiếc cánh, nhìn có vẻ hơi đáng sợ.
Cuối cùng là phong thư đã bị nước làm ướt hết, chỉ có lớp sáp niêm phong thư còn nguyên vẹn.
Ngụy Hợp dùng mũi dao cẩn thận tách ra, trải mảnh giấy chữ màu vàng nhạt trên một hòn đá cuội hơi lớn rồi lấy một viên đá cuội nhỏ đè xuống, sau đó dựa một chút ánh mặt trời còn sót lại cẩn thận đọc.
Đây là một phong thư liên quan đến việc sử dụng Văn Hương trùng, đơn giản hơn chính là một phong sách hướng dẫn sử dụng dạng thư tín.
Trong hướng dẫn nói Văn Hương trùng được sử dụng để truy lùng Hắc Tự trùng.
Mà Hắc Tự trùng là một loại côn trùng vô cùng đặc thù. Khi nó bị kích thích thì sẽ để lại một loại niêm dịch trong suốt ở những nơi nó bò qua. Sau khi niêm dịch khô lại sẽ tỏa ra một mùi hương chỉ có đồng loại mới có thể ngửi thấy. Mùi này giữ được rất lâu, có thể mấy tháng không tan.
Trong thư nói, dùng đặc tính này để truy tìm yêu nữ Hắc Tự trùng.
“Yêu nữ?” Ngụy Hợp nheo mắt, trong lòng phán đoán.
Hắn cầm ống trúc đưa gần lại, dựa theo hướng dẫn mà đặt ống trúc lên mũi ngửi một cái.
Nếu trên người mình có dấu vết của Hắc Tự trùng thì Văn Hương trùng cũng sẽ tỏa ra mùi hương. Nếu không thì sẽ không có.
Khiến hắn bất ngờ là, trong ống trúc lại tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Hắn vốn chỉ thử theo hướng dẫn một chút, không ngờ rằng trên người mình không biết đã nhiễm phải vết tích của Hắc Tự trùng từ bao giờ.
Sắc mặt hắn trầm xuống, có khả năng yêu nữ này đã ra tay vào lúc mình hoàn toàn không biết. Có lẽ đã bị đối phương coi như thứ để phân tán truy binh.
"Không cần biết ngươi là ai, thù này đã kết, ta sẽ nhớ kỹ." Trong lòng hắn âm thầm ghi nhớ.
Dù là ai,nếu đột nhiên bị tập kích, suýt nữa bị đánh chết, trong lòng cũng sẽ khắc sâu ghi thù.
“Phải đi thôi.” Ngụy Hợp đứng dậy đá những thứ còn sót lại trên đất xuống suối, mang theo đống bạc vụn lấy từ túi tiền, sau đó vội vàng chạy xuống núi.
Trong lòng hắn hơi trầm xuống.
Trên người mình không biết từ lúc nào bị dính vết tích của Hắc Tự trùng, mà mình lại không biết gì.
Yêu nữ được nhắc đến trong thư là ai? Thân phận gì, tại sao bị đuổi giết, mà mình đã bị dính bẫy từ bao giờ?
Ngụy Hợp trong lòng một bụng nghi hoặc.
Đi được nửa đường, hắn bỗng nhớ đến phương pháp được nhắc đến trong thư, Hắc Tự trùng là côn trùng sống theo đàn, bình thường chúng sẽ không cách mẫu thể quá xa.
“Nói cách khác, yêu nữ mang theo côn trùng có lẽ vẫn còn ở gần đây?” Ngụy Hợp chấn động.
Nhìn thực lực của nam tử kia thì đám người đang truy lùng ả thực lực cũng không tầm thường. Nếu như không phải hắn dùng vôi vô hiệu hóa mắt của tên kia trước thì trận này không thể thắng được.
“Trong thư nói, Hắc Tự trùng do yêu nữ kia nuôi, bọn họ tìm yêu nữ này, hẳn là có mục đích.Mà những người từng chạm vào Hắc Tự trùng đều sẽ bị diệt khẩu, rõ ràng là không muốn để người khác biết hành tung của yêu nữ kia, muốn kéo dài thời gian trước khi thông tin bị lộ.”
Ngụy Hợp càng phân tích càng sợ.
“Nói cách khác, đám người này nhất định có hai nhóm, một nhóm truy lùng yêu nữ, một nhóm chia ra để giết người diệt khẩu. Mà đám truy lùng kia thực lực chắc chắn còn cao hơn nhóm đi giết người.”
Trong lòng hắn tin chắc vào suy đoán này.
Nội dung trong thư tuy không nhiều, nhưng cũng đủ các yếu tố then chốt để hắn phán đoán được.
“Bây giờ mình giết một thành viên của họ, cho dù là vì lý do gì, họ nhất định sẽ phái người đến điều tra.”
Ngụy Hợp cẩn thận nghĩ lại cách xử lý của mình, bỗng lo lắng thi thể bị người nhìn ra dấu vết tử thương.
Hắn dừng bước, muốn quay lại xử lý thi thể. Nhưng tiếng soi tru từ xa vọng lại khiến hắn từ bỏ ý nghĩ.
Hẳn là mùi máu tanh khi nãy đã kéo đến không ít thú dữ. Bây giờ bộ thi thể kia còn nguyên vẹn ở đó không cũng không chắc.
Ngụy Hợp đè nén sự bồn chồn trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.