Thập Phương Võ Thánh (Dịch)

Chương 4: Yên Ổn (2)

Cổn Khai

04/05/2021

"Ta đi đây!"

Một nam nhân thân hình nhỏ con tranh thủ chạy nhanh vào phòng, sau đấy hắn ta lấy ra một cái khai bằng gỗ,bên trong khai có rất nhiều ngăn chứa nhỏ. Mỗi một ngăn được chứa một loại đồ ăn vật khác nhau.

Nào là chân gà, nào là hạt dưa, hạt dẻ, mạch nha các loại. Ở trong hoàn cảnh thời tiết nóng bức bực này mà Trịnh lão còn có thể ăn những thứ đồ ăn ngon như vậy.

Có thể thấy, cuộc sống của Trịnh lão không hề tầm thường.

Trịnh lão cầm lấy một cái chân gà, vừa gặm gặm vừa nói:

"Hơi mặn."

"Được rồi. Bây giờ để ta nói kĩ về nguyên nhân cho các ngươi biết."

Trịnh lão chậm rãi thả chân gà xuống, liếm môi cười nói: "Nguyên nhân ấy hả? Nguyên nhân chính là. . . ."

Ánh mắt của Trịnh lão chậm rãi nhìn một vòng người ngồi xung quanh. Tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt tha thiết mà nhìn lão.

"Làm sao? Ngồi đây một đám làm gì? Sao không đi luyện công đi? Nếu các ngươi ngồi đây nghe khoác lác thì có thể nâng cao thực lực sao?"

"Đi đi đi! Đều đi luyện công cho ta! Các ngươi phải không quản ngày đêm, cố gắng luyện tập. Như vậy sau này các ngươi mới không hối hận!"

Trịnh lão cầm lấy một cành liễu được dựa trên ghế tựa, vừa quất những người ngồi xung quanh, vừa giáo huấn họ.

Cành liễu đánh vào người vang lên từng tiếng chát chát. Cả một vòng thanh niên ngồi xung quanh Trịnh lão liền nhe răng, trợn mắt, nhanh chóng tản ra xa.

Cuối cùng, cả vòng người chỉ còn lại một mình Ngụy Hợp ngồi ở gần Trịnh lão.

"Tốt. Bây giờ chúng ta nói tiếp nhé! Vừa nãy ta nói đến đâu rồi nhỉ?" Trịnh lão nắm nắm tóc của mình.

" Người đang nói đến sự khác nhau giữa chúng ta và những người bình thường." Ngụy Hợp cấp tốc nói tiếp.

"Hừm. Đúng, chính là nói đến chỗ đó."

Trịnh lão cứ từ từ ngồi nói, điều đó làm cho Ngụy Hợp vô cùng gấp gáp. Hắn gấp đến mức chỉ muốn đánh Trịnh lão một trận.

Trịnh lão hít một hơi dài, sau đó chậm rãi phun ra. "Chúng ta luyện võ, tại sao lại muốn luyện? Không phải là bởi vì chúng ta có thể đánh được người khác sao?"

"Vâng vâng." Ngụy Hợp gật đầu.

Lúc này Ngụy Hợp hết sức tò mò. Hắn đến tận bây giờ vẫn chưa biết được, võ thuật ở thế giới này có phải giống như võ thuật ở kiếp trước của hắn hay không?

Thời điểm kiếp trước, võ thuật của Hoa Hạ bởi vì không thể đuổi kịp thời đại mà trở nên suy yếu nhanh chóng. Đến cuối cùng, cả thế giới võ đạo bị những kẻ luyện tán thủ ung dung đánh Bại.

Nếu nói võ thuật Trung Hoa từ xưa đến nay không ai có thể chơi được, Ngụy Hợp không tin, dù sao trong các triều đại trước kia, luôn xuất hiện ra tầng tầng lớp lớp các vị cao thủ. Trong mấy tỉ người, luôn có những người chăm chỉ khổ luyện,không có khả năng toàn bộ đều là rác rưởi.

Vậy tại sao bọn họ vẫn không đánh lại đám tán thủ kia? Hẳn là bởi vì thực lực của bọn họ luôn dậm chân tại chỗ, thiếu mất kĩ năng thực chiến !

Vì thế mà sự tò mò của hắn với võ thuật của thế giới này là vô cùng lớn.

Trịnh lão bị làm phiền cả ngày, cuối cùng không chịu được mà nói: "Các loại võ thuật này dùng để đánh nhau nếu luyện xong đánh thắng được người,như vậy mục đích của chúng ta đã đạt được rồi. Vì thế, võ thuật là rèn luyện kĩ năng sử dụng nhiều phương pháp khác nhau để thắng và giết người khác.”

Trịnh lão tổng kết lại lời nói của mình: "Ta không biết những người khác thấy thế nào. Nhưng bản thân ta thấy đó mới là những điều căn bản của Hồi Sơn Quyền."

Trịnh lão sờ râu mép của mình: "Mà muốn thắng được người khác thì điều cơ bản nhất chính là tùy thuộc vào ai mạnh, ai nhanh, ai đánh chính xác. Còn ai có khả năng chống đỡ cao hơn!"

"Sư phụ cao kiến! Những điều khó hiểu như vậy, chỉ có cao thủ lão luyện như người mới trả lời được." Ngụy Hợp vội vàng khen ngợi.

Trịnh lão lộ ra nụ cười: "Thật ra thì nguyên nhân cũng rất đơn giản. Thế nhưng, phải luyện tập làm sao để mình mạnh hơn, tốc độ nhanh hơn? Độ chính xác cao hơn, năng lực chịu đựng cũng tăng lên? Đây chính là ngươi phải khổ luyện. Những người luyện võ như chúng ta, đều luyện tập vì mục đích đó. Chỉ là..... "

Trịnh lão thở dài một cái: "Con người không phải là vạn năng."

Có người nói Trịnh lão đầu khi còn trẻ đã thành tài, nói năng cũng khác hẳn những người khác.

Trịnh lão buồn bã nói tiếp: "Tinh lực của con người cũng có hạn. Thiên phú của mỗi người, cũng không phải là làm bừa là có!

Vì lẽ đó, có thể tạo ra một phương hướng tu luyện, đã là rất lợi hại rồi!"

Trịnh lão lại nhìn Ngụy Hợp một chút: "Hồi Sơn Quyền của ta, thứ cần luyện chính là hai tay, là nắm đấm."

"Những người có tiền có thể sử dụng bao tay tốt để tăng cường công kích cùng phòng hộ của nắm đấm. Thế nhưng, các ngươi là những kẻ không có tiền." Tiếng nói lười biếng của Trịnh lão lại cất lên.

"Thế nên, hiện tại các ngươi phải luyện tập. Luyện đến khi nào nắm đấm của các ngươi cứng rắn, khí lực đánh ra cũng lớn, lúc đó có thể đánh bại nhiều người hơn."



Trịnh lão đứng dậy, đưa tay ra chỉ một nam tử có khuôn mặt phúc hậu, nói: "Triệu Hoành, ngươi phụ trách hướng dẫn tiểu sư đệ này của ngươi. Trước hết ngươi để cho hắn luyện khí lực đi."

"Vâng!”. Nam tử kia nhanh chóng đáp.

Ngụy Hợp chăm chú quan sát nam tử kia. Nếu so sánh hắn ta với những người xung quanh, chắc chắn Triệu Hoành sẽ là người mạnh nhất.

"Tiểu sư đệ, ta tên Triệu Hoành, là đại sư huynh. Trước tiên, ta sẽ dạy ngươi làm sao để luyện khí lực. Nhưng để luyện khí lực thì cần phải ăn thịt để bù đắp năng lượng. Hiện tại, ngươi nên nghĩ cách nắm bắt thức ăn để bù đắp năng lượng đi."

"Ta đã hiểu rõ!" Ngụy Hợp chăm chú gật đầu.

"Đúng rồi, đại sư huynh, không biết huynh đã nghe về nội luyện pháp cao thủ hay chưa?"

"Nội luyện? Cái gì nội luyện? Ta không biết." Triệu Hoành lắc đầu. Có thể nhìn ra được, vị đại sư huynh này chính là một người trung thực.

Mặc dù có thân hình cao lớn, bắp thịt cường tráng, thế nhưng hắn lại rất thành thật. Chắc ở nơi này hắn cũng bị khá nhiều người sai vặt bởi bản tính tốt bụng.

"Ngày hôm nay đệ vừa tới. Trước hết đệ theo ta luyện nâng thạch."

"Nâng thạch?"

Bỗng nhiên Ngụy Hợp có cảm giác rằng mình vừa bị lừa. Hắn đã nộp không ít tiền mới có thể vào được nơi này, thế mà cuối cùng hắn vào đây chỉ để đi nâng thạch sao?

"Đúng, chính là nâng thạch. Nhưng khi nâng, đệ cũng cần có kĩ thuật mới có thể làm được. Hơn nữa, lúc đệ nâng thạch phải chậm rãi, phải từ từ mà làm. Còn nữa, ở chỗ ta có pháp môn của Hồi Sơn Quyền, đệ nhất định phải nhớ kĩ!"

Triệu Hoành vừa dẫn Ngụy Hợp đi vừa chăm chú hướng dẫn cho hắn. Hai người đi một lát, cũng chẳng biết từ khi nào đã đi tới một nơi chất đầy những viên đá to lớn.

"Pháp môn của chúng ta chính là thân như phù liễu, nhẹ tựa như gió, hai chân cắm rễ không muốn động." Lúc này, Triệu Hoành liền đọc ra một đoạn vè cho Ngụy Hợp nghe.

". . ."

Ngụy Hợp đúng là không còn gì để nói nữa. Tất cả những thứ mà hắn đã tưởng tượng ra đều không giống tí nào cả.

"Trước tiên đệ đến luyện thử một chút đi."

Triệu Hoành nhấc lên một tảng đá to, mà tảng đá đó cùng thân thể của hắn ta không khác nhiều lắm. Tảng đá nặng ít nhất hơn một trăm cân, thế mà ở trong tay Triệu Hoành lại nhẹ tựa như mây vậy. Triệu Hoành bê tảng đá trên tay nhìn vô cùng nhẹ nhàng.

Thế nhưng chân của Triệu Hoành vẫn đứng im một chỗ, mặc cho bên trên hắn ta có làm gì đi chăng nữa.

Ngụy Hợp tựa hồ có chút hiểu rõ:

"Đây chính là luyện lực sao?" Hắn hỏi.

"Đúng vậy, đây chính là phương pháp luyện lực. Hiện tại, ngươi đi tìm tảng đá phù hợp với mình đi." Triệu Hoành giải thích.

"Đây là luyện lực, sau đó cao hơn là luyện chiêu, mài da, tiếp đến là bộ pháp, cuối cùng mới là đánh thực chiến. Bây giờ đệ phải luyện đến mức khí huyết đầy đặn, nắm đấm ở hai tay đánh gãy cọc gỗ mà không đau. Như thế, ngươi mới có thể luyện đến bước tiếp theo."

"Đại sư huynh, làm sao để biết khí huyết đã đầy đặn? Có tiêu chí gì để đánh giá không? Còn có, ta làm sao mới có thể biết được trình độ của mình?” Ngụy Hợp cẩn thận hỏi.

"Trong Hồi Sơn Quyền có ba tầng được phân biệt là Ngưu Bì, Thạch Bì và Thiết Bì. Nó ám chỉ hiệu quả mà nắm đấm của đệ có thể đạt được,chỉ cần đạt đến Ngưu Bì thì khí lực của đệ đã đủ rồi." Triệu Hoành lại giải thích.

"Ta hiểu rồi."

Ngụy Hợp gật đầu, hỏi: "Vậy lúc nào ta có thể bắt đầu được?"

"Hiện tại đã có thể được rồi." Triệu Hoành nói.

Ngụy Hợp không nói thêm lời. Hắn nhanh chóng chạy đi tìm một tảng đá mà hoàn toàn không cần sự giúp đỡ của Triệu Hoành.

Nhưng luyện được một buổi chiều, cả thân Ngụy Hợp đã bắt đầu đau nhức. Nhưng vào lúc này, kì tích đột nhiên xuất hiện.

Trịnh lão trừ việc dạy Hồi Sơn Quyền thì lão ấy còn cung cấp cho mọi người một loại nước thuốc đặc thù, gọi là Tiểu Vạn canh.

Chỉ cần người có thể giao tiền ra thì đều có,một ngày có thể lấy một bát.

Triệu Hoành mang cho hắn một bát. Sau khi uống vào bụng, sáng ngày hôm sau tỉnh lại, tất cả những đau nhức lúc trước của Ngụy Hợp đều không còn cảm thấy nữa.

Lúc này, hắn liền hiểu rõ.Thế giới này không khác thế giới kiếp trước là mấy, nhưng nó nhất định sẽ có nhiều chỗ độc đáo hơn.

Vị Trịnh lão ở Hồi Sơn quyền này, có thể dựa vào việc dạy người mà kiếm cơm ăn. Hơn nữa ông ấy còn có danh tiếng lớn như vậy, thu phí nhiều hơn,hiển nhiên sẽ có chỗ hơn người.

Dù sao học phí một năm này, đã tương đương với toàn bộ chi tiêu một năm của một gia đình ba người.

Bây giờ thời thế không ổn định,tiền bạc thì không còn giá trị như trước,mà giá hàng lại tăng cao. Xem ra Trịnh lão đúng là có năng lực kiếm tiền.



Từ hôm đó, ngày nào Ngụy Hợp cũng đi theo Triệu Hoành khổ luyện. Cứ mỗi ba ngày hắn sẽ nghỉ ngơi một ngày, mà cái ngày nghỉ này Ngụy Hợp có thể đi làm bài tập cho các thiếu gia tiểu thư, tiện thể hắn cũng học chữ được.

Vừa kiếm tiền, vừa có thể học chữ, lại có giao tình với các thiếu gia tiểu thư.

Mà nhị tỷ Ngụy Oánh, cũng dứt khoát ở lại gian nhà phụ cận của Trịnh lão.

Gian nhà là tất cả của Trịnh lão, ông ấy cũng không thu tiền của Ngụy Oánh, cứ tùy tiện để Ngụy Oánh ở đó.

Mặc dù nàng có hơi phá phách một chút, thế nhưng sẽ không phá bằng ba người Trần Bưu.

Tất cả đã dàn xếp tốt đẹp, Ngụy Hợp cũng có thể yên tâm khổ luyện.

Mà ba người Trần Bưu kia, trong thời gian ngắn hắn không có thực lực để giải quyết bọn họ,nên không quá quan tâm. Ngày sau còn dài.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua.

Ngụy Hợp cũng chăm chỉ khổ luyện từng ngày từng ngày một. Mỗi ngày trời còn chưa sáng, hắn liền rời giường, rèn luyện gân cốt.

Tuy rằng Trịnh lão cũng cung cấp thức ăn, nhưng hắn vẫn tự chuẩn bị cho mình bánh thịt, sau đó ở lúc rèn luyện mệt mỏi ăn một chút.

Như vậy có thể bảo đảm rằng hắn có đủ dinh dưỡng. Cũng đồng thời còn cung cấp năng lượng cho Phá Cảnh châu.

Sau khi tiêu tốn một lượng tiền lớn, thân thể Ngụy Hợp có thể lấy mắt thường thấy được, hắn đã cường tráng ra không ít.

Mà Phá Cảnh châu trên ngực hắn, cũng chậm rãi hiện ra màu sắc đen. Chỉ là vẫn không đạt đến mức độ có thể sử dụng dòng suối bên trong.

Ba người Trần Bưu sau khi thấy hắn từ trong sân của Trịnh gia đi ra thì có phần kiềm chế lại.Mỗi lần hắn cùng nhị tỷ về nhà, bao giờ cũng thấy được ánh mắt lén lút không có ý tốt của Trần Bưu.

Chỉ chớp mắt, hơn ba tháng đã đi qua.

Hô. . . .

Trời còn chưa sáng.

Ngụy Hợp vòng tay lên một tảng đá lớn, cố gắng dùng sức toàn thân, thế nhưng người của hắn vẫn luôn động đậy.

Bên cạnh chỗ Ngụy Hợp luyện tập, cũng có một số thanh nhiên của Hồi Sơn Quyền đang rèn luyện khí lực.

Đại sư huynh hướng dẫn tư thế cùng yếu quyết cho hắn một quãng thời gian thì không quản nữa,thay vào đó là chỉ dạy những người mới khác.

Ngụy Hợp mỗi ngày luyện lực, mặc dù buồn tẻ không thú vị, nhưng cảm thụ được loại cảm giác chính mình từng ngày trở nên cường tráng thì vô cùng sung sướng.

"Tiểu Hợp sư đệ, ngày hôm nay thế nào? Đã có thể nâng lên một trăm cân hay chưa?"

Ở chỗ trống bên phải, tam sư huynh Trình Thiểu Cửu cởi áo choàng bên ngoài, lộ ra một thân cơ bắp bên trong. Rồi hắn ta đi tới trong góc ôm một tảng đá, cũng bắt đầu làm nóng người để luyện tập.

Mấy tháng luyện tập ở đây, hắn ta và Ngụy Hợp đã hơi quen biết.

Lúc bắt đầu là bởi vì nhị tỷ Ngụy Oánh, nên Trình Thiểu Cửu mới tiếp cận Ngụy Hợp.

Chỉ là sau khi tiếp xúc, Trình Thiểu Cửu mới phát hiện ra Ngụy Hợp mặc dù bình thường ít nói, nhưng lại có những ý kiến rất bất phàm.

Tiếp xúc với Ngụy Hợp thời gian dài, Trình Thiểu Cửu thật sự muốn kết giao với Ngụy Hợp.

Mà Ngụy Hợp cũng không có ác cảm gì đối với vị tam sư huynh này.

Hai người cũng đã quen biết nhau hơn trước.

"Một trăm cân vẫn không được. Thời gian ta luyện lực vẫn là quá ngắn." Ngụy Hợp lắc đầu, nhẹ nhàng thả xuống tảng đá bảy mươi cân cầm trong tay, đứng xoa xoa khớp tay.

"Không vội không vội. Lát nữa có một cái khúc hội, ở trọng một trấn của phía nam. Ta nghe nói lần này mời đến toàn là những đại gia tỳ bà, khẳng định là tay nghề bất phàm. Ta dự định đi nghe một chút, đệ có muốn đi cùng không?"

Thái độ của Trình Thiểu Cửu đối với Ngụy Hợp không giống thái độ của hắn ta với những người khác. Cái tên này rất thích học đòi văn vẻ, đối với người biết chữ lại có những kiến thức bất phàm như Ngụy Hợp, hắn ta rất nhanh liền đem người đó xem là người của mình.

Vì lẽ đó những hoạt động thường ngày này, Trình Thiểu Cửu đều thông báo với Ngụy Hợp trước tiên.

Tuy rằng Ngụy Hợp chưa đi lần nào, nhưng Ngụy Hợp biết, nguyên nhân Trình Thiểu Cửu nói với hắn chính là nhàn nhạt khoe khoang.

Dù sao thì năm tháng sau này còn dài, loại chuyện này bao giờ đi chẳng được.

"Ta không đi. Tam sư huynh, lúc trước ta nhờ sư huynh giúp ta hỏi thăm chuyện gần đây, vậy có tin tức gì không?"

Sau khi nghỉ ngơi xong, Ngụy Hợp lại ôm lấy tảng đá tiếp tục luyện tập.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Phương Võ Thánh (Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook