Chương 110: CHƯƠNG 76.4
Thư Ca
17/05/2016
Vốn tưởng rằng không có cùng xuất hiện,
không ngờ hôm nay lại gặp nhau tại Tây Sơn, năm rồi hắn cũng không có
xuất hiện, vì sao năm nay lại tới đây?
Mặc Trần liếc mắt sang, đối mặt với ánh mắt tìm tòi của Cổ Trì, hắn làm như không thấy, đôi mắt vẫn trong veo như nước.
“Trận này, lấy cao sơn là đề. Làm thơ.” Sau khi bàn cờ được nâng xuống dưới, nam nhân chủ trì bắt đầu nói.
Cao sơn? Trong đầu Thập Thất bắt đầu tìm kiếm thi từ của cổ nhân.
Sau khi mệnh đề được đề ra, có vài vị tài tử giai nhân đứng dậy ngâm hai câu tự mình sáng tác. Tổng thể mà nói coi như không khó khăn lắm.
Người nghe thơ gật gù đắc ý, thật đúng là tư thái của văn nhân trí thức.
“Đãng hung sinh tằng vân, quyết tí nhập quy điểu.
Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu.”
Hai câu thơ của Lăng Dạ vừa ra khỏi miệng, liền đưa tới tiếng ca ngợi của mọi người.
“Hảo thi! Hảo thi!”
***Hai câu thơ trên được trích từ bài thơ *—Vọng Nhạc —* của Đỗ Phủ
Đại tông phu như hà.
Tề lỗ thanh vị liễu.
Tạo hóa chung thần tú, âm dương cát hôn hiểu.
Đãng hung sanh tằng vân, quyết tí nhập quy điểu.
Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu.
Dịch Nghĩa:
Núi Ðại Tông như thế nào ?
Ðất Tề, đất Lỗ màu xanh không ngớt.
Tạo hóa hun đúc nét đẹp khí thiêng ở đó .
Sườn núi bắc (âm), nam (dương) phân chia chiều sớm
Lòng (ngực) núi dao động phát sinh lớp lớp khói mây
Giương mắt đắm vào bầy chim về tổ.
Ðược dịp lên tận đỉnh cao chót vót,
Ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé
Liễu Nguyệt Phi cũng bởi vì thủ thơ ấy mà nhìn thoáng qua Lăng Dạ, không hổ là Hạo Nguyệt công tử, tài hoa bức người. Nhưng nàng cũng đã nghĩ ra được một thủ thi, sau khi tiếng ca ngợi qua đi, nàng đứng dậy nói:
“Thủy quang liễm diễm tình phương hảo,
Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ.”
Hai câu vừa ra, mọi người gật đầu, “Hảo thi, thật là hảo thi.”
****Bài thơ Ẩm Hồ Thượng Sơ Tình Hậu Vũ của Tô Thức.
Thuỷ quang liễm diễm tình phương hảo,
Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ.
Dục bả Tây hồ tỷ Tây Tử,
Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi.
Dịch nghĩa:
Dưới nắng long lanh màu nước biếc
Trong mưa huyền ảo vẻ non tươi
Tây hồ khá sánh cùng Tây tử
Nhạt phấn nồng son thảy tuyệt vời
Liễu Nguyệt Phi cao quý ưu nhã cười, gật đầu hành lễ với mọi người, rồi sau đó ngồi xuống.
Sau khi nàng ngâm thơ xong, mọi người đều đem ánh mắt hướng về phía Thập Thất, đều đang nhìn xem nàng có thể làm ra dạng thơ gì, trong đầu Thập Thất cũng đã sớm tìm ra được một câu thơ, đứng dậy cười nhìn mọi người, nhẹ giọng nói:
“Vân lai sơn canh giai, vân khứ sơn như họa, sơn nhân vân hối minh, vân cộng sơn cao hạ.”
***Nghĩa: Mây tới núi càng đẹp, mây đi cảnh như vẽ, núi mờ ảo bởi mây, từng đám mây trắng bay.
【Nguyên khúc danh xưng】: [Song điều ] Nhạn Nhi Lạc Đái Đắc Thắng Lệnh
【Tác giả】: Trương Dưỡng Hạo
【Nội dung】:
Vân lai sơn canh giai, vân khứ sơn như họa, sơn nhân khứ hối minh, vân cộng sơn cao hạ. Ỷ trượng lập khứ sa, hồi thủ kiến sơn gia. Dã lộc miên sơn thảo, sơn viên hí dã hoa. vân hà, ngã ái sơn vô giới. Khán thì hành đạp, vân sơn dã ái cha.
Mây và núi kết hợp, khiến mọi người bởi vì mỹ cảnh trong thơ mà khao khát. Đều gật đầu ca ngợi: “Hảo thi, thực sự là hảo thi.” Mộ Dung tiểu thư thật đúng là nữ nhân tài ba, có thể nghĩ ra câu thơ tuyệt mỹ như vậy. Lúc này trong lòng mọi người, Thập Thất đã là nữ nhân tài ba.
Nam nhân chủ trì gật đầu, thi từ của vài người này, hắn khá hài lòng, trong khoảng thời gian ngắn có thể làm ra thủ thi hoàn mỹ ngoài dự liệu của hắn.
Ván này vẫn thông qua bỏ phiếu, quyết định thắng bại.
Trong lúc chờ đợi kết quả bỏ phiếu, Thập Thất buồn chán loay hoay cái chén, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn.
Lúc này, Thập Thất mới phát hiện, hoá ra, Cổ Trì và Mặc Trần cũng đều bỏ phiếu.
“Tiểu thư, người nói, ván này người nào thắng?” Mai Hoa cười hỏi.
Thập Thất thu hồi ánh mắt nhìn Mặc Trần, quay đầu lại nhìn Mai Hoa, giảo hoạt cười nói: “Ta.” Đây là nói thực, cũng không phải là nàng tự đại, nàng xác thực rất muốn thắng. Nàng cũng không phải loại người rõ ràng muốn thắng, nhưng lại giả vờ chẳng thèm để ý.
“Mai Hoa đoán, cũng là tiểu thư.” Mai Hoa cười nói. Hôm nay nàng đã biết, tiểu thư là một người lợi hại ra sao, trong thời gian ngắn, khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, đồng thời tiểu thư lại bất tri giác triển lộ ra ánh sáng tự tin trước mặt người khác, ánh sáng đó sáng rọi đến chói mắt. Thảo nào Liễu Nguyệt Phi coi tiểu thư là tình địch.
Thập Thất mỉm cười, nhìn về phía Liễu Nguyệt Phi.
Liễu Nguyệt Phi cũng đang nhìn nàng, vẻ đọ sức trong mắt càng thêm mãnh liệt.
Thập Thất có chút không biết nói gì, sau khi thu hồi tầm mắt, nói với Mai Hoa: “Em lưu ý bốn phía, nếu như Hiên Viên Mặc tới, nói cho ta biết.” Nàng nghĩ, hôm nay Liễu Nguyệt Phi nhất định là xác định Hiên Viên Mặc đến, nên nàng ta mới đến đây. Cho nên, chắc chắn Hiên Viên Mặc sẽ xuất hiện. Nếu như Hiên Viên Mặc quả thật tới, như vậy, hắn sẽ biết mục đích nàng tới Tây Sơn tham gia tỷ thí.
Nàng không sợ hắn biết, thế nhưng nàng sợ hắn sẽ ra tay cản trở! Còn có một loại khả năng, Liễu Nguyệt Phi xuất hiện, là hắn sai khiến! Vô luận là điểm nào, nàng nhất định phải cẩn thận ứng đối.
“Vâng.” Mai Hoa đáp.
Nửa khắc sau, có kết quả.
Có hai người thắng, số phiếu tương đồng, Liễu Nguyệt Phi và Lăng Dạ.
Ván này, Thập Thất thua!
Biết được kết quả, Thập Thất nhíu mày, vốn nghĩ, ván này nếu như thắng, nàng sẽ toàn thắng, trận tỷ thí tiếp theo căn bản không cần nữa, không ngờ nàng lại thua!
Đừng nói nàng có chút ngạc nhiên, ngay cả Liễu Nguyệt Phi và Lăng Dạ Dạ cũng vạn phần kinh ngạc. Chẳng qua, sau khi kinh ngạc, liền thở dài một hơi, nàng thua cũng tốt, vậy thì, bọn họ còn có cơ hội.
“Tiểu thư, nhất định là có người gian lận, khiến tiểu thư thua trận này, phải tham gia trận tiếp theo.”
Sắc mặt Mai Hoa lạnh lùng, lạnh giọng nói. Nếu không phải như thế, thủ thi vừa rồi của tiểu thư, đã cao thâm hơn Liễu Nguyệt Phi, nhưng tiểu thư lại không thắng, Liễu Nguyệt Phi lại thắng, trong đó chắc chắn có gian trá, sao nàng lại đoán không ra, nàng tin rằng tiểu thư cũng đoán được.
Thập Thất nghĩ rồi nghĩ, liền nghĩ thoáng. Trên thế giới to lớn này, người luôn luôn bất đồng, trình độ thưởng thức cũng khác nhau. Có người yêu thích thủ thi đó, nhưng có người lại không, điều đó rất bình thường. Nàng không cần cứ suy nghĩa mãi về điểm này. Nhưng khi nàng cúi đầu, nàng lại không phát hiện, có một tầm mắt thanh minh rất nhanh đảo qua người nàng, mà trong ánh mắt kia trừ bỏ u buồn, còn có tìm tòi.
“May mà ván này thắng, bằng không sẽ không có cơ hội.” Độc Cô Ngạo Thiên thở dài một hơi. Mặc kệ nói như thế nào, có hi vọng dù sao vẫn tốt hơn là không có.
“Kỳ quái, vì sao Mộ Dung Thập Thất không thắng?” Nếu luận thi cảnh, hắn cùng với Liễu Nguyệt Phi và nàng ngang sức ngang tài, nhưng nàng không thắng. Lăng Dạ nghi hoặc nói.
Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Thiên nhìn lướt qua Thập Thất, sau đó nói: “Dạ, đừng đặt tâm tư nhiều vào người Mộ Dung Thập Thất, nàng là người của Hiên Viên Mặc. Với lại, nàng tuyệt đối không đơn giản, chúng ta tuyệt đối không thể coi nhẹ nàng.”
Lăng Dạ gật đầu, nhưng lòng hắn vẫn quay chung quanh Thập Thất và Liễu Nguyệt Phi, hắn muốn biết, ngày ấy ở Minh Nguyệt tửu lâu, có phải thực sự hắn hiểu lầm nàng hay không! Hay là hắn nhìn lầm Liễu Nguyệt Phi.
“Trận tỷ thứ thứ tư, đánh đàn. Tự do biểu diễn, không hạn chế từ khúc.” Giọng nói của nam tử chủ trì lại vang lên.
Đánh đàn? Năm rồi cũng không có quy định phải đánh đàn.
Bây giờ lại quy định!
Nhưng, điều này không có quan hệ gì mấy đến những người vây xem.
Khó xử cũng chỉ có ba người tiến vào trận sau cùng – Mộ Dung Thập Thất, Liễu Nguyệt Phi, Lăng Dạ.
Song, có người biết đánh đàn là điểm mạnh của ba người bọn họ. Trên buổi yến thượng, cầm kỹ của Mộ Dung Thập Thất đã làm kinh sợ nhiều người, từ khúc nàng diễn tấu cũng là mọi người mới nghe lần đầu, từ khúc từ đó mà trở nên nổi tiếng, hầu như những người biết đánh đàn đều đi học thủ khúc đó, đương nhiên, vẫn kém Thập Thất – người ban đầu đánh ra.
“Mộ Dung tiểu thư bắt đầu trước đi.” Nam tử chủ trì nhìn Thập Thất, cười nói.
Thập Thất không có dị nghị, gật đầu.
Ưu nhã ngồi xuống, ngón tay gầy bé đặt trên cầm huyền.
Nhẹ nhàng khuấy động dây đàn, thanh âm tuôn ra, như lưu thủy, như thanh phong, nơi đi qua khiến người ta cảm thấy như đặt mình trong xuân sắc ấm nồng, lưu thủy róc rách, bướm bay ong múa, thanh phong phất qua, thanh hương thấm nhập vào trong tâm khảm, khiến người ta như đắm mình trong đó, như si như túy không muốn thanh tỉnh.
Lúc này, Thập Thất xuất hết toàn lực. Mỗi một lần khuấy động dây đàn, nàng đều dùng hết toàn tâm.
Cầm kỹ cao siêu khiến người ta thán phục, trong nháy mắt thuyết phục mọi người.
Chợt, một tiếng sáo thanh thúy phụ hoạ theo, cùng biểu diễn cảnh xuân sắc hạnh phúc.
Thập Thất giương mắt theo tiếng sáo nhìn lại, khiến nàng kinh ngạc chính là người hợp tấu với nàng lại chính là Mặc Trần!
Một luồng gió thanh mát kéo tới, thổi bay y phục xanh biếc và mái tóc dài của nàng, mỗi một đạo hình cung đều như thư hoạ tuyệt mỹ, khiến nàng càng thêm đạm nhiên thanh nhã siêu thoát trần thế.
Nam tử trên xe đẩy, tóc đen như mực, đôi mắt trong suốt như dòng suối nhắm lại, say mê trong thế giới mà nàng đạn tấu.
Cầm và sáo hoàn mỹ hoà hợp, tựa như hơi thở của nữ tử và nam tử dung hợp vào nhau.
Ở một nơi bí ẩn trên đỉnh núi, có một đôi mắt đen thâm trầm xa xăm khóa chặt vào hai người đang đàn bên dưới, sống lưng hắn thẳng tắp, sát khí tỏa mạnh ra ngoài.
“Vương gia…”
Mặc Trần liếc mắt sang, đối mặt với ánh mắt tìm tòi của Cổ Trì, hắn làm như không thấy, đôi mắt vẫn trong veo như nước.
“Trận này, lấy cao sơn là đề. Làm thơ.” Sau khi bàn cờ được nâng xuống dưới, nam nhân chủ trì bắt đầu nói.
Cao sơn? Trong đầu Thập Thất bắt đầu tìm kiếm thi từ của cổ nhân.
Sau khi mệnh đề được đề ra, có vài vị tài tử giai nhân đứng dậy ngâm hai câu tự mình sáng tác. Tổng thể mà nói coi như không khó khăn lắm.
Người nghe thơ gật gù đắc ý, thật đúng là tư thái của văn nhân trí thức.
“Đãng hung sinh tằng vân, quyết tí nhập quy điểu.
Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu.”
Hai câu thơ của Lăng Dạ vừa ra khỏi miệng, liền đưa tới tiếng ca ngợi của mọi người.
“Hảo thi! Hảo thi!”
***Hai câu thơ trên được trích từ bài thơ *—Vọng Nhạc —* của Đỗ Phủ
Đại tông phu như hà.
Tề lỗ thanh vị liễu.
Tạo hóa chung thần tú, âm dương cát hôn hiểu.
Đãng hung sanh tằng vân, quyết tí nhập quy điểu.
Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu.
Dịch Nghĩa:
Núi Ðại Tông như thế nào ?
Ðất Tề, đất Lỗ màu xanh không ngớt.
Tạo hóa hun đúc nét đẹp khí thiêng ở đó .
Sườn núi bắc (âm), nam (dương) phân chia chiều sớm
Lòng (ngực) núi dao động phát sinh lớp lớp khói mây
Giương mắt đắm vào bầy chim về tổ.
Ðược dịp lên tận đỉnh cao chót vót,
Ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé
Liễu Nguyệt Phi cũng bởi vì thủ thơ ấy mà nhìn thoáng qua Lăng Dạ, không hổ là Hạo Nguyệt công tử, tài hoa bức người. Nhưng nàng cũng đã nghĩ ra được một thủ thi, sau khi tiếng ca ngợi qua đi, nàng đứng dậy nói:
“Thủy quang liễm diễm tình phương hảo,
Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ.”
Hai câu vừa ra, mọi người gật đầu, “Hảo thi, thật là hảo thi.”
****Bài thơ Ẩm Hồ Thượng Sơ Tình Hậu Vũ của Tô Thức.
Thuỷ quang liễm diễm tình phương hảo,
Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ.
Dục bả Tây hồ tỷ Tây Tử,
Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi.
Dịch nghĩa:
Dưới nắng long lanh màu nước biếc
Trong mưa huyền ảo vẻ non tươi
Tây hồ khá sánh cùng Tây tử
Nhạt phấn nồng son thảy tuyệt vời
Liễu Nguyệt Phi cao quý ưu nhã cười, gật đầu hành lễ với mọi người, rồi sau đó ngồi xuống.
Sau khi nàng ngâm thơ xong, mọi người đều đem ánh mắt hướng về phía Thập Thất, đều đang nhìn xem nàng có thể làm ra dạng thơ gì, trong đầu Thập Thất cũng đã sớm tìm ra được một câu thơ, đứng dậy cười nhìn mọi người, nhẹ giọng nói:
“Vân lai sơn canh giai, vân khứ sơn như họa, sơn nhân vân hối minh, vân cộng sơn cao hạ.”
***Nghĩa: Mây tới núi càng đẹp, mây đi cảnh như vẽ, núi mờ ảo bởi mây, từng đám mây trắng bay.
【Nguyên khúc danh xưng】: [Song điều ] Nhạn Nhi Lạc Đái Đắc Thắng Lệnh
【Tác giả】: Trương Dưỡng Hạo
【Nội dung】:
Vân lai sơn canh giai, vân khứ sơn như họa, sơn nhân khứ hối minh, vân cộng sơn cao hạ. Ỷ trượng lập khứ sa, hồi thủ kiến sơn gia. Dã lộc miên sơn thảo, sơn viên hí dã hoa. vân hà, ngã ái sơn vô giới. Khán thì hành đạp, vân sơn dã ái cha.
Mây và núi kết hợp, khiến mọi người bởi vì mỹ cảnh trong thơ mà khao khát. Đều gật đầu ca ngợi: “Hảo thi, thực sự là hảo thi.” Mộ Dung tiểu thư thật đúng là nữ nhân tài ba, có thể nghĩ ra câu thơ tuyệt mỹ như vậy. Lúc này trong lòng mọi người, Thập Thất đã là nữ nhân tài ba.
Nam nhân chủ trì gật đầu, thi từ của vài người này, hắn khá hài lòng, trong khoảng thời gian ngắn có thể làm ra thủ thi hoàn mỹ ngoài dự liệu của hắn.
Ván này vẫn thông qua bỏ phiếu, quyết định thắng bại.
Trong lúc chờ đợi kết quả bỏ phiếu, Thập Thất buồn chán loay hoay cái chén, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn.
Lúc này, Thập Thất mới phát hiện, hoá ra, Cổ Trì và Mặc Trần cũng đều bỏ phiếu.
“Tiểu thư, người nói, ván này người nào thắng?” Mai Hoa cười hỏi.
Thập Thất thu hồi ánh mắt nhìn Mặc Trần, quay đầu lại nhìn Mai Hoa, giảo hoạt cười nói: “Ta.” Đây là nói thực, cũng không phải là nàng tự đại, nàng xác thực rất muốn thắng. Nàng cũng không phải loại người rõ ràng muốn thắng, nhưng lại giả vờ chẳng thèm để ý.
“Mai Hoa đoán, cũng là tiểu thư.” Mai Hoa cười nói. Hôm nay nàng đã biết, tiểu thư là một người lợi hại ra sao, trong thời gian ngắn, khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, đồng thời tiểu thư lại bất tri giác triển lộ ra ánh sáng tự tin trước mặt người khác, ánh sáng đó sáng rọi đến chói mắt. Thảo nào Liễu Nguyệt Phi coi tiểu thư là tình địch.
Thập Thất mỉm cười, nhìn về phía Liễu Nguyệt Phi.
Liễu Nguyệt Phi cũng đang nhìn nàng, vẻ đọ sức trong mắt càng thêm mãnh liệt.
Thập Thất có chút không biết nói gì, sau khi thu hồi tầm mắt, nói với Mai Hoa: “Em lưu ý bốn phía, nếu như Hiên Viên Mặc tới, nói cho ta biết.” Nàng nghĩ, hôm nay Liễu Nguyệt Phi nhất định là xác định Hiên Viên Mặc đến, nên nàng ta mới đến đây. Cho nên, chắc chắn Hiên Viên Mặc sẽ xuất hiện. Nếu như Hiên Viên Mặc quả thật tới, như vậy, hắn sẽ biết mục đích nàng tới Tây Sơn tham gia tỷ thí.
Nàng không sợ hắn biết, thế nhưng nàng sợ hắn sẽ ra tay cản trở! Còn có một loại khả năng, Liễu Nguyệt Phi xuất hiện, là hắn sai khiến! Vô luận là điểm nào, nàng nhất định phải cẩn thận ứng đối.
“Vâng.” Mai Hoa đáp.
Nửa khắc sau, có kết quả.
Có hai người thắng, số phiếu tương đồng, Liễu Nguyệt Phi và Lăng Dạ.
Ván này, Thập Thất thua!
Biết được kết quả, Thập Thất nhíu mày, vốn nghĩ, ván này nếu như thắng, nàng sẽ toàn thắng, trận tỷ thí tiếp theo căn bản không cần nữa, không ngờ nàng lại thua!
Đừng nói nàng có chút ngạc nhiên, ngay cả Liễu Nguyệt Phi và Lăng Dạ Dạ cũng vạn phần kinh ngạc. Chẳng qua, sau khi kinh ngạc, liền thở dài một hơi, nàng thua cũng tốt, vậy thì, bọn họ còn có cơ hội.
“Tiểu thư, nhất định là có người gian lận, khiến tiểu thư thua trận này, phải tham gia trận tiếp theo.”
Sắc mặt Mai Hoa lạnh lùng, lạnh giọng nói. Nếu không phải như thế, thủ thi vừa rồi của tiểu thư, đã cao thâm hơn Liễu Nguyệt Phi, nhưng tiểu thư lại không thắng, Liễu Nguyệt Phi lại thắng, trong đó chắc chắn có gian trá, sao nàng lại đoán không ra, nàng tin rằng tiểu thư cũng đoán được.
Thập Thất nghĩ rồi nghĩ, liền nghĩ thoáng. Trên thế giới to lớn này, người luôn luôn bất đồng, trình độ thưởng thức cũng khác nhau. Có người yêu thích thủ thi đó, nhưng có người lại không, điều đó rất bình thường. Nàng không cần cứ suy nghĩa mãi về điểm này. Nhưng khi nàng cúi đầu, nàng lại không phát hiện, có một tầm mắt thanh minh rất nhanh đảo qua người nàng, mà trong ánh mắt kia trừ bỏ u buồn, còn có tìm tòi.
“May mà ván này thắng, bằng không sẽ không có cơ hội.” Độc Cô Ngạo Thiên thở dài một hơi. Mặc kệ nói như thế nào, có hi vọng dù sao vẫn tốt hơn là không có.
“Kỳ quái, vì sao Mộ Dung Thập Thất không thắng?” Nếu luận thi cảnh, hắn cùng với Liễu Nguyệt Phi và nàng ngang sức ngang tài, nhưng nàng không thắng. Lăng Dạ nghi hoặc nói.
Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Thiên nhìn lướt qua Thập Thất, sau đó nói: “Dạ, đừng đặt tâm tư nhiều vào người Mộ Dung Thập Thất, nàng là người của Hiên Viên Mặc. Với lại, nàng tuyệt đối không đơn giản, chúng ta tuyệt đối không thể coi nhẹ nàng.”
Lăng Dạ gật đầu, nhưng lòng hắn vẫn quay chung quanh Thập Thất và Liễu Nguyệt Phi, hắn muốn biết, ngày ấy ở Minh Nguyệt tửu lâu, có phải thực sự hắn hiểu lầm nàng hay không! Hay là hắn nhìn lầm Liễu Nguyệt Phi.
“Trận tỷ thứ thứ tư, đánh đàn. Tự do biểu diễn, không hạn chế từ khúc.” Giọng nói của nam tử chủ trì lại vang lên.
Đánh đàn? Năm rồi cũng không có quy định phải đánh đàn.
Bây giờ lại quy định!
Nhưng, điều này không có quan hệ gì mấy đến những người vây xem.
Khó xử cũng chỉ có ba người tiến vào trận sau cùng – Mộ Dung Thập Thất, Liễu Nguyệt Phi, Lăng Dạ.
Song, có người biết đánh đàn là điểm mạnh của ba người bọn họ. Trên buổi yến thượng, cầm kỹ của Mộ Dung Thập Thất đã làm kinh sợ nhiều người, từ khúc nàng diễn tấu cũng là mọi người mới nghe lần đầu, từ khúc từ đó mà trở nên nổi tiếng, hầu như những người biết đánh đàn đều đi học thủ khúc đó, đương nhiên, vẫn kém Thập Thất – người ban đầu đánh ra.
“Mộ Dung tiểu thư bắt đầu trước đi.” Nam tử chủ trì nhìn Thập Thất, cười nói.
Thập Thất không có dị nghị, gật đầu.
Ưu nhã ngồi xuống, ngón tay gầy bé đặt trên cầm huyền.
Nhẹ nhàng khuấy động dây đàn, thanh âm tuôn ra, như lưu thủy, như thanh phong, nơi đi qua khiến người ta cảm thấy như đặt mình trong xuân sắc ấm nồng, lưu thủy róc rách, bướm bay ong múa, thanh phong phất qua, thanh hương thấm nhập vào trong tâm khảm, khiến người ta như đắm mình trong đó, như si như túy không muốn thanh tỉnh.
Lúc này, Thập Thất xuất hết toàn lực. Mỗi một lần khuấy động dây đàn, nàng đều dùng hết toàn tâm.
Cầm kỹ cao siêu khiến người ta thán phục, trong nháy mắt thuyết phục mọi người.
Chợt, một tiếng sáo thanh thúy phụ hoạ theo, cùng biểu diễn cảnh xuân sắc hạnh phúc.
Thập Thất giương mắt theo tiếng sáo nhìn lại, khiến nàng kinh ngạc chính là người hợp tấu với nàng lại chính là Mặc Trần!
Một luồng gió thanh mát kéo tới, thổi bay y phục xanh biếc và mái tóc dài của nàng, mỗi một đạo hình cung đều như thư hoạ tuyệt mỹ, khiến nàng càng thêm đạm nhiên thanh nhã siêu thoát trần thế.
Nam tử trên xe đẩy, tóc đen như mực, đôi mắt trong suốt như dòng suối nhắm lại, say mê trong thế giới mà nàng đạn tấu.
Cầm và sáo hoàn mỹ hoà hợp, tựa như hơi thở của nữ tử và nam tử dung hợp vào nhau.
Ở một nơi bí ẩn trên đỉnh núi, có một đôi mắt đen thâm trầm xa xăm khóa chặt vào hai người đang đàn bên dưới, sống lưng hắn thẳng tắp, sát khí tỏa mạnh ra ngoài.
“Vương gia…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.