Chương 130: CHƯƠNG 85 GIẬN ĐÁNH VÀ DIỄN KỊCH
Thư Ca
23/05/2016
Ánh mắt Thập Thất nhìn Trình Tuyết Nhi
hiện đầy sát khí, mấy ngày nay lu bu nên nàng đã quên mất sự tồn tại của kẻ thù này! Không ngờ hôm nay gặp lại, Trình Tuyết Nhi lại to gan lớn
mật, trước mắt bao người, hoàn toàn không xem nàng ra gì, phát ngôn vũ
nhục nàng! Cơn tức vốn đè ép dưới đáy lòng, nay dứt khoát trút toàn bộ
hết lên người Trình Tuyết Nhi!
Nghe vậy, Trình Tuyết Nhi lui ra sau từng bước, khó có thể tin nhìn Thập Thất, ngón tay run run chỉ vào Thập Thất, mắng: “Ngươi dám! Nếu ngươi dám đánh bản tiểu thư, bản tiểu thư nhất định sẽ lấy mạng ngươi!” Nàng là thiên kim của Trình tướng, thân phận tôn quý, đâu phải muốn đánh là đánh? Nàng lớn như vậy, vẫn chưa có ai dám đánh nàng! Mộ Dung Thập Thất cũng không nhìn xem bản thân mình là cái thân phận gì!
“Mai Hoa! Vả miệng một trăm! Giáo huấn nàng cho bản quận chúa! Trước mắt bao người, nàng dám nói năng vô lễ với vị quận chúa mà Hoàng thượng sắc phong! Xuất ngôn bất kính đối với bản quận chúa, chính là coi thường Hoàng thượng, khinh rẻ thánh chỉ, nếu như dung túng nàng, bản quận chúa có thể nào đối mặt với Hoàng thượng, đối mặt với thiếp thân tỳ nữ Dung Nhi vừa rồi chịu nhục của Tứ Vương gia, đối mặt với bản quận chúa? Điều này không phải là nói trắng ra khiến cho bách tính chê cười sao? Nếu như mọi người biết Trình tiểu thư khinh thường thánh chỉ, nói năng vũ nhục Hoàng thượng, vậy thì tội càng thêm nặng! Vốn định vả miệng hai mươi lấy đó khiển trách, nhưng có thế nào cũng không ngờ, nàng không hề biết hối cải, dám uy hiếp bản quận chúa! Muốn giết quận chúa mà Hoàng thượng thân phong! Mai Hoa, động thủ cho bản quận chúa! Quyết không thể thủ hạ lưu tình! Phải cho mọi người vây xem biết, tôn nghiêm của hoàng thất là không cho phép khinh miệt! Phải cho mọi người biết, không phải là ai muốn giết bản quận chúa, cũng có thể!” Thập Thất cười lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển lãnh, mỗi một câu nói đều như chiếc mũ dần dần siết chặt lấy đầu Trình Tuyết Nhi. Còn muốn giết nàng? Trình Tuyết Nhi này, không trừng trị, vậy thật đúng là có lỗi với sự an bài chạm mặt của ông trời.
Nghe được Thập Thất nhắc tới mình, Dung Nhi nhướng nhướng mày, nàng cảm thấy Mộ Dung Thập Thất này không hề đáng ghét, mạnh mẽ hơn những nữ nhân quấn quýt lấy Vương gia không biết mấy trăm lần! Chỉ có điều, phải ngoại trừ một màn bức bách nàng vào buổi tối hôm đó ra. Bản thân nàng đối với Trình Tuyết Nhi không có ấn tượng tốt gì cả, bây giờ nghe được Thập Thất nói những lời này tất nhiên là trong lòng luân phiên vỗ tay, cùng lúc nãy ý xấu, đổ dầu vào lửa nói: “Dung Nhi là thiếp thân tỳ nữ của Tứ Vương gia, vì Vương gia tận tâm tận lực. Vương gia thường ngày chưa bao giờ la mắng Dung Nhi, hôm nay bị Trình tiểu thư vài ba lần nhục mạ, cho dù Dung Nhi chỉ là nha hoàn của Tứ vương phủ, cũng nhẫn không được nỗi nhục này. Tứ Vương gia nếu như ở trong phủ, sao có thể cho phép Trình tiểu thư đến làm nửa chủ tử, thay ngài ấy giáo huấn người trong vương phủ chứ?!”
Số người vây xem dần dần đông lên, vừa rồi âm lượng mà Thập Thất và Dung Nhi nói không lớn không nhỏ, vừa vặn để cho những người vây xem nghe được, mỗi người đều bắt đầu bàn tán.
Sắc mặt Trình Tuyết Nhi đột nhiên xanh đen, thân hình không ngừng run rẩy lui ra phía sau, có thế nào nàng cũng không ngờ đến mồm mép của Mộ Dung Thập Thất lại tinh ranh khiến nàng không biết phản bác từ đâu, với lại vừa rồi nàng bị tức giận nên mới nói ra những lời như thế! Ai có thể nghĩ đến, Mộ Dung Thập Thất cứ thế đem những lời đó kéo tới người Hoàng thượng, còn có Tứ Vương gia! Thậm chí là thánh chỉ! “Mộ Dung Thập Thất, ngươi…” Lại chỉ về phía Dung Nhi: “Một tiện tỳ như ngươi cũng dám…”
“Vả miệng một trăm năm mươi!” Thập Thất phát ngôn tàn khốc, chặt đứt lời của nàng ta! Nàng ta còn dám nói! Nói nữa, sẽ tăng lên thành năm trăm! Không đánh chết nàng ta, cũng đánh cho não nàng ta chấn động luôn.
Mai Hoa lĩnh mệnh, có võ công nên động tác nàng cực nhanh, thoắt cái đã tiến tới trước mặt Trình Tuyết Nhi, đám kiệu phu và nha hoàn của Trình Tuyết Nhi tiến lên chặn Mai Hoa lại, “Không được động vào tiểu thư!”
“Không muốn mạng chó của mình nữa sao! Không có nghe thấy Minh Nguyệt quận chúa phân phó sao?! Không muốn chết thì cút xa một chút!” Mai Hoa ngoan thanh nói, tay áo mang theo phong chưởng mạnh mẽ hất về phía sáu người, Dung Nhi âm thầm bắn ra mấy viên đá, hai người hợp lực, sáu người lập tức bị đẩy ra, Trình Tuyết Nhi lui cũng không thể, sắc mặt tái nhợt, vừa định mắng Mai Hoa, lại không ngờ, nàng căn bản không thể động đậy, bàn tay nhỏ bé của Mai Hoa đã vung về phía khuôn mặt trắng ngần của nàng!
Bốp bốp bốp tiếng tát tai vang vọng trong tai mọi người.
Vì miễn cho mọi người có cái nhìn tiêu cực đối với việc Thập Thất ra tay, nên Mai Hoa vừa đánh vừa nói: “Đây là kết quả cô xuất ngôn vô lễ với Hoàng thượng, với quận chúa! Quận chúa thân phận tôn quý, sao lại là người cô có thể vũ nhục! Quận chúa nhân từ, mới lệnh nô tỳ vả miệng cô một trăm năm mươi cái, nếu như việc này đặt vào người kẻ khác, cô đã sớm mất mạng!”
Mọi người vừa nghe, bắt đầu chỉ trỏ. Đều nghĩ Trình Tuyết Nhi lá gan thật là lớn, dám xuất ngôn vũ nhục Hoàng thượng và quận chúa.
Mà có ai biết, Trình Tuyết Nhi có miệng khó trả lời, vô pháp biện giải, có trời mới biết vừa rồi nàng không có nửa câu nói xấu Hoàng thượng! Nàng lại không ngốc! Nàng tuy có chút võ công, nhưng ghê tởm chính là, nha hoàn đánh nàng võ công lại cao hơn, vừa tiếp cận đã điểm huyệt nàng, khiến nàng vô pháp động đậy, chỉ có thể nhận mệnh chịu đánh!
Thập Thất khoan khoái nhìn, âm thầm bắn một ánh mắt cho Mai Hoa, bảo nàng khống chế độ mạnh yếu, đừng đánh chết Trình Tuyết Nhi trước mắt bao người. Vẫn là đừng nói, hai ngày trước lúc ứng phó Liễu Nguyệt Phi, nàng quả thật có nghĩ tới Trình Tuyết Nhi. Người a, chính là không thể nghĩ tới.
Khóe miệng Dung Nhi run rẩy, đáy lòng nhịn không được co giật. Mộ Dung Thập Thất này quá độc ác. Chỉ có điều, đối với loại người như Trình Tuyết Nhi, phải hung tâm một chút, bằng không sẽ không tạo được lực ảnh hưởng kinh sợ! Không biết vì sao, tuy chỉ tiếp xúc vài lần với Mộ Dung Thập Thất, nhưng nàng thấp thoáng có thể cảm giác được Mộ Dung Thập Thất có một điểm nào đó rất giống Tứ Vương gia. Nàng nói không nên lời đó là cái gì. Phải nói, quả thật rất giống, giống Tứ Vương gia mà nàng tôn kính ái mộ, mà nàng phải thừa nhận, trước kia nàng đối với Mộ Dung Thập Thất kinh tủng, nay đã chuyển thành kính! Nàng là một nữ nhân thông minh, biết Tứ Vương gia đối với Mộ Dung Thập Thất có loại tình cảm kì diệu không thể diễn tả được bằng lời, cũng biết bản thân có bao nhiêu cân lượng. Nếu là Mộ Dung Thập Thất trước kia, nàng tuyệt đối không đặt vào mắt. Nhưng Mộ Dung Thập Thất hiện giờ, thủ đoạn đủ ngoan, và lại còn rất nhanh.
Xúc phạm điểm mấu chốt của Tứ Vương gia, loại việc ngu xuẩn này nàng sẽ không làm!
Dẫu sao, nàng vẫn rất yêu cái đầu trên cổ mình.
Một trăm năm mươi cái tát sau một khắc đồng hồ kết thúc.
Mai Hoa nắm giữ độ mạnh yếu vô cùng tốt, không thể quá nhẹ, lại cũng không thể quá mạnh, rồi lại không thể không đau không ngứa, trọng điểm là khi kết thúc thì phải thũng thành đầu heo, đầu choáng váng hoa mắt, miệng không thể nói, không cách nào phản kháng.
Lúc này, Trình Tuyết Nhi đâu còn là dáng dấp đệ nhất mỹ nhân Phượng Thiên quốc! Toàn bộ mặt đều đỏ thũng thành đầu heo, một chữ thảm cũng không thể nào hình dung. Nàng vô lực ngã xuống, bọn nha hoàn của nàng vội vã ôm lấy nàng. Mà trong miệng nàng vẫn lớ ngớ nhiều lần lặp đi lặp lại: “Mộ Dung Thập Thất… Mộ Dung Thập Thất…” Mộ Dung Thập Thất thực sự đánh nàng, thực sự đánh nàng.
Cẩm Sắc không đành lòng trông thấy thảm trạng như vậy bèn quay đầu lánh sang chỗ khác, chẳng qua trong lòng lại đang suy nghĩ, tất cả đều là sự trừng phạt đúng tội cho Trình Tuyết Nhi.
Khóe miệng Dung Nhi vẫn giật giật, thủ pháp này thật cường hãn, không khỏi liếc mắt nhìn Mai Hoa vài lần, võ công trên nàng. Ánh mắt loe lóe, bên người Mộ Dung Thập Thất lại có tàng long ngọa hổ, Mộ Dung Thập Thất này, càng ngày càng thần bí.
“Tiểu thư, một trăm năm mươi, không nhiều không ít.” Mai Hoa thu hồi tay, quay lại nhìn Thập Thất, mặt mỉm cười không dễ gì nhận ra, cung kính nói với Thập Thất.
Thập Thất gật đầu, cầm cẩm khăn trong tay đưa cho Mai Hoa, nói: “Lau sạch đi.”
“Vâng.”
Thân hình Dung Nhi kịch liệt run lên.
Trình Tuyết Nhi nghe như thế thì lại càng cảm thấy mông muội, đôi mắt vốn đang nổ đom đóm ngùn ngụt nay lại càng không có tiêu cự. Mộ Dung Thập Thất đây là đang trả miếng nàng mà! Thật hung ác! Vừa rồi nàng đã khôi phục lại chút ít thần chí, cũng hiểu rõ lúc này nhiều lời vô ích. Chỉ có thể bụm răng nuốt huyết vào bụng.
Mọi người vây xem đều cất giọng bàn tán, đại đa số đều nói Trình Tuyết Nhi lá gan quá lớn, trừng phạt đúng tội.
Cũng có người nói ra tay hơi ác một chút, dẫu sao người ta cũng là một mỹ nhân, trong nháy mắt đã thành xấu xí kinh khủng, bảo người ta sao còn có thể gặp người được nữa.
Ngay khi hai loại nghị luận bàn tán sôi nổi, thì Thập Thất nở nụ cười mang theo tia thương tiếc, từ trong lòng móc ra một cái bình màu tím, sau đó đi tới trước mặt Trình Tuyết Nhi, thở dài, nói: “Trình tiểu thư chớ nên trách bản quận chúa, bản quận chúa cũng là vì bảo vệ thể diện của Hoàng thượng mới nhẫn tâm hạ lệnh đánh cô. Tất cả đều là yêu sâu trách chi thiết*, Trình tiểu thư thế nhưng chính là Phượng Thiên quốc đệ nhất mỹ nhân mà. Nếu như chuyện hôm nay truyền khắp thiên hạ, nhất định sẽ làm người trong thiên hạ cho rằng Trình tiểu thư kiêu căng ngạo mạn không đặt Hoàng thượng vào mắt, đến lúc đó chắc chắn sẽ liên lụy toàn bộ gia tộc Trình tiểu thư. Bản quận chúa biết cô chỉ là nhất thời lỡ miệng, cũng không phải cố ý, vì không muốn Trình tiểu thư bị mất mạng, bản quận chúa cũng chỉ đành làm kẻ xấu. Hơn một trăm cái tát này tuy là chút trừng phạt nhẹ, nhưng chỉ cần bản quận chúa ở trước mặt Hoàng thượng thay cô nói tốt vài câu, Hoàng thượng nhất định sẽ không giáng cho cô tội đại bất kính. Trong bình sứ này là kim sang dược tốt nhất, giá trị liên thành, bản quận chúa cũng chỉ có một lọ thế này thôi, chỉ cần bôi lên mặt, thì mười ngày liền lành hẳn. Hôm nay đã đắc tội rồi, nếu bản quận chúa nói có điều không phải, mong Trình tiểu thư chớ có để trong lòng.”
*Yêu sâu trách chi thiết: vì thương yêu ai đó nên mới nghiêm khắc chỉ mong người đó được tốt. Đồng nghĩa với Thương cho roi cho vọt.
Nghe vậy, Trình Tuyết Nhi lui ra sau từng bước, khó có thể tin nhìn Thập Thất, ngón tay run run chỉ vào Thập Thất, mắng: “Ngươi dám! Nếu ngươi dám đánh bản tiểu thư, bản tiểu thư nhất định sẽ lấy mạng ngươi!” Nàng là thiên kim của Trình tướng, thân phận tôn quý, đâu phải muốn đánh là đánh? Nàng lớn như vậy, vẫn chưa có ai dám đánh nàng! Mộ Dung Thập Thất cũng không nhìn xem bản thân mình là cái thân phận gì!
“Mai Hoa! Vả miệng một trăm! Giáo huấn nàng cho bản quận chúa! Trước mắt bao người, nàng dám nói năng vô lễ với vị quận chúa mà Hoàng thượng sắc phong! Xuất ngôn bất kính đối với bản quận chúa, chính là coi thường Hoàng thượng, khinh rẻ thánh chỉ, nếu như dung túng nàng, bản quận chúa có thể nào đối mặt với Hoàng thượng, đối mặt với thiếp thân tỳ nữ Dung Nhi vừa rồi chịu nhục của Tứ Vương gia, đối mặt với bản quận chúa? Điều này không phải là nói trắng ra khiến cho bách tính chê cười sao? Nếu như mọi người biết Trình tiểu thư khinh thường thánh chỉ, nói năng vũ nhục Hoàng thượng, vậy thì tội càng thêm nặng! Vốn định vả miệng hai mươi lấy đó khiển trách, nhưng có thế nào cũng không ngờ, nàng không hề biết hối cải, dám uy hiếp bản quận chúa! Muốn giết quận chúa mà Hoàng thượng thân phong! Mai Hoa, động thủ cho bản quận chúa! Quyết không thể thủ hạ lưu tình! Phải cho mọi người vây xem biết, tôn nghiêm của hoàng thất là không cho phép khinh miệt! Phải cho mọi người biết, không phải là ai muốn giết bản quận chúa, cũng có thể!” Thập Thất cười lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển lãnh, mỗi một câu nói đều như chiếc mũ dần dần siết chặt lấy đầu Trình Tuyết Nhi. Còn muốn giết nàng? Trình Tuyết Nhi này, không trừng trị, vậy thật đúng là có lỗi với sự an bài chạm mặt của ông trời.
Nghe được Thập Thất nhắc tới mình, Dung Nhi nhướng nhướng mày, nàng cảm thấy Mộ Dung Thập Thất này không hề đáng ghét, mạnh mẽ hơn những nữ nhân quấn quýt lấy Vương gia không biết mấy trăm lần! Chỉ có điều, phải ngoại trừ một màn bức bách nàng vào buổi tối hôm đó ra. Bản thân nàng đối với Trình Tuyết Nhi không có ấn tượng tốt gì cả, bây giờ nghe được Thập Thất nói những lời này tất nhiên là trong lòng luân phiên vỗ tay, cùng lúc nãy ý xấu, đổ dầu vào lửa nói: “Dung Nhi là thiếp thân tỳ nữ của Tứ Vương gia, vì Vương gia tận tâm tận lực. Vương gia thường ngày chưa bao giờ la mắng Dung Nhi, hôm nay bị Trình tiểu thư vài ba lần nhục mạ, cho dù Dung Nhi chỉ là nha hoàn của Tứ vương phủ, cũng nhẫn không được nỗi nhục này. Tứ Vương gia nếu như ở trong phủ, sao có thể cho phép Trình tiểu thư đến làm nửa chủ tử, thay ngài ấy giáo huấn người trong vương phủ chứ?!”
Số người vây xem dần dần đông lên, vừa rồi âm lượng mà Thập Thất và Dung Nhi nói không lớn không nhỏ, vừa vặn để cho những người vây xem nghe được, mỗi người đều bắt đầu bàn tán.
Sắc mặt Trình Tuyết Nhi đột nhiên xanh đen, thân hình không ngừng run rẩy lui ra phía sau, có thế nào nàng cũng không ngờ đến mồm mép của Mộ Dung Thập Thất lại tinh ranh khiến nàng không biết phản bác từ đâu, với lại vừa rồi nàng bị tức giận nên mới nói ra những lời như thế! Ai có thể nghĩ đến, Mộ Dung Thập Thất cứ thế đem những lời đó kéo tới người Hoàng thượng, còn có Tứ Vương gia! Thậm chí là thánh chỉ! “Mộ Dung Thập Thất, ngươi…” Lại chỉ về phía Dung Nhi: “Một tiện tỳ như ngươi cũng dám…”
“Vả miệng một trăm năm mươi!” Thập Thất phát ngôn tàn khốc, chặt đứt lời của nàng ta! Nàng ta còn dám nói! Nói nữa, sẽ tăng lên thành năm trăm! Không đánh chết nàng ta, cũng đánh cho não nàng ta chấn động luôn.
Mai Hoa lĩnh mệnh, có võ công nên động tác nàng cực nhanh, thoắt cái đã tiến tới trước mặt Trình Tuyết Nhi, đám kiệu phu và nha hoàn của Trình Tuyết Nhi tiến lên chặn Mai Hoa lại, “Không được động vào tiểu thư!”
“Không muốn mạng chó của mình nữa sao! Không có nghe thấy Minh Nguyệt quận chúa phân phó sao?! Không muốn chết thì cút xa một chút!” Mai Hoa ngoan thanh nói, tay áo mang theo phong chưởng mạnh mẽ hất về phía sáu người, Dung Nhi âm thầm bắn ra mấy viên đá, hai người hợp lực, sáu người lập tức bị đẩy ra, Trình Tuyết Nhi lui cũng không thể, sắc mặt tái nhợt, vừa định mắng Mai Hoa, lại không ngờ, nàng căn bản không thể động đậy, bàn tay nhỏ bé của Mai Hoa đã vung về phía khuôn mặt trắng ngần của nàng!
Bốp bốp bốp tiếng tát tai vang vọng trong tai mọi người.
Vì miễn cho mọi người có cái nhìn tiêu cực đối với việc Thập Thất ra tay, nên Mai Hoa vừa đánh vừa nói: “Đây là kết quả cô xuất ngôn vô lễ với Hoàng thượng, với quận chúa! Quận chúa thân phận tôn quý, sao lại là người cô có thể vũ nhục! Quận chúa nhân từ, mới lệnh nô tỳ vả miệng cô một trăm năm mươi cái, nếu như việc này đặt vào người kẻ khác, cô đã sớm mất mạng!”
Mọi người vừa nghe, bắt đầu chỉ trỏ. Đều nghĩ Trình Tuyết Nhi lá gan thật là lớn, dám xuất ngôn vũ nhục Hoàng thượng và quận chúa.
Mà có ai biết, Trình Tuyết Nhi có miệng khó trả lời, vô pháp biện giải, có trời mới biết vừa rồi nàng không có nửa câu nói xấu Hoàng thượng! Nàng lại không ngốc! Nàng tuy có chút võ công, nhưng ghê tởm chính là, nha hoàn đánh nàng võ công lại cao hơn, vừa tiếp cận đã điểm huyệt nàng, khiến nàng vô pháp động đậy, chỉ có thể nhận mệnh chịu đánh!
Thập Thất khoan khoái nhìn, âm thầm bắn một ánh mắt cho Mai Hoa, bảo nàng khống chế độ mạnh yếu, đừng đánh chết Trình Tuyết Nhi trước mắt bao người. Vẫn là đừng nói, hai ngày trước lúc ứng phó Liễu Nguyệt Phi, nàng quả thật có nghĩ tới Trình Tuyết Nhi. Người a, chính là không thể nghĩ tới.
Khóe miệng Dung Nhi run rẩy, đáy lòng nhịn không được co giật. Mộ Dung Thập Thất này quá độc ác. Chỉ có điều, đối với loại người như Trình Tuyết Nhi, phải hung tâm một chút, bằng không sẽ không tạo được lực ảnh hưởng kinh sợ! Không biết vì sao, tuy chỉ tiếp xúc vài lần với Mộ Dung Thập Thất, nhưng nàng thấp thoáng có thể cảm giác được Mộ Dung Thập Thất có một điểm nào đó rất giống Tứ Vương gia. Nàng nói không nên lời đó là cái gì. Phải nói, quả thật rất giống, giống Tứ Vương gia mà nàng tôn kính ái mộ, mà nàng phải thừa nhận, trước kia nàng đối với Mộ Dung Thập Thất kinh tủng, nay đã chuyển thành kính! Nàng là một nữ nhân thông minh, biết Tứ Vương gia đối với Mộ Dung Thập Thất có loại tình cảm kì diệu không thể diễn tả được bằng lời, cũng biết bản thân có bao nhiêu cân lượng. Nếu là Mộ Dung Thập Thất trước kia, nàng tuyệt đối không đặt vào mắt. Nhưng Mộ Dung Thập Thất hiện giờ, thủ đoạn đủ ngoan, và lại còn rất nhanh.
Xúc phạm điểm mấu chốt của Tứ Vương gia, loại việc ngu xuẩn này nàng sẽ không làm!
Dẫu sao, nàng vẫn rất yêu cái đầu trên cổ mình.
Một trăm năm mươi cái tát sau một khắc đồng hồ kết thúc.
Mai Hoa nắm giữ độ mạnh yếu vô cùng tốt, không thể quá nhẹ, lại cũng không thể quá mạnh, rồi lại không thể không đau không ngứa, trọng điểm là khi kết thúc thì phải thũng thành đầu heo, đầu choáng váng hoa mắt, miệng không thể nói, không cách nào phản kháng.
Lúc này, Trình Tuyết Nhi đâu còn là dáng dấp đệ nhất mỹ nhân Phượng Thiên quốc! Toàn bộ mặt đều đỏ thũng thành đầu heo, một chữ thảm cũng không thể nào hình dung. Nàng vô lực ngã xuống, bọn nha hoàn của nàng vội vã ôm lấy nàng. Mà trong miệng nàng vẫn lớ ngớ nhiều lần lặp đi lặp lại: “Mộ Dung Thập Thất… Mộ Dung Thập Thất…” Mộ Dung Thập Thất thực sự đánh nàng, thực sự đánh nàng.
Cẩm Sắc không đành lòng trông thấy thảm trạng như vậy bèn quay đầu lánh sang chỗ khác, chẳng qua trong lòng lại đang suy nghĩ, tất cả đều là sự trừng phạt đúng tội cho Trình Tuyết Nhi.
Khóe miệng Dung Nhi vẫn giật giật, thủ pháp này thật cường hãn, không khỏi liếc mắt nhìn Mai Hoa vài lần, võ công trên nàng. Ánh mắt loe lóe, bên người Mộ Dung Thập Thất lại có tàng long ngọa hổ, Mộ Dung Thập Thất này, càng ngày càng thần bí.
“Tiểu thư, một trăm năm mươi, không nhiều không ít.” Mai Hoa thu hồi tay, quay lại nhìn Thập Thất, mặt mỉm cười không dễ gì nhận ra, cung kính nói với Thập Thất.
Thập Thất gật đầu, cầm cẩm khăn trong tay đưa cho Mai Hoa, nói: “Lau sạch đi.”
“Vâng.”
Thân hình Dung Nhi kịch liệt run lên.
Trình Tuyết Nhi nghe như thế thì lại càng cảm thấy mông muội, đôi mắt vốn đang nổ đom đóm ngùn ngụt nay lại càng không có tiêu cự. Mộ Dung Thập Thất đây là đang trả miếng nàng mà! Thật hung ác! Vừa rồi nàng đã khôi phục lại chút ít thần chí, cũng hiểu rõ lúc này nhiều lời vô ích. Chỉ có thể bụm răng nuốt huyết vào bụng.
Mọi người vây xem đều cất giọng bàn tán, đại đa số đều nói Trình Tuyết Nhi lá gan quá lớn, trừng phạt đúng tội.
Cũng có người nói ra tay hơi ác một chút, dẫu sao người ta cũng là một mỹ nhân, trong nháy mắt đã thành xấu xí kinh khủng, bảo người ta sao còn có thể gặp người được nữa.
Ngay khi hai loại nghị luận bàn tán sôi nổi, thì Thập Thất nở nụ cười mang theo tia thương tiếc, từ trong lòng móc ra một cái bình màu tím, sau đó đi tới trước mặt Trình Tuyết Nhi, thở dài, nói: “Trình tiểu thư chớ nên trách bản quận chúa, bản quận chúa cũng là vì bảo vệ thể diện của Hoàng thượng mới nhẫn tâm hạ lệnh đánh cô. Tất cả đều là yêu sâu trách chi thiết*, Trình tiểu thư thế nhưng chính là Phượng Thiên quốc đệ nhất mỹ nhân mà. Nếu như chuyện hôm nay truyền khắp thiên hạ, nhất định sẽ làm người trong thiên hạ cho rằng Trình tiểu thư kiêu căng ngạo mạn không đặt Hoàng thượng vào mắt, đến lúc đó chắc chắn sẽ liên lụy toàn bộ gia tộc Trình tiểu thư. Bản quận chúa biết cô chỉ là nhất thời lỡ miệng, cũng không phải cố ý, vì không muốn Trình tiểu thư bị mất mạng, bản quận chúa cũng chỉ đành làm kẻ xấu. Hơn một trăm cái tát này tuy là chút trừng phạt nhẹ, nhưng chỉ cần bản quận chúa ở trước mặt Hoàng thượng thay cô nói tốt vài câu, Hoàng thượng nhất định sẽ không giáng cho cô tội đại bất kính. Trong bình sứ này là kim sang dược tốt nhất, giá trị liên thành, bản quận chúa cũng chỉ có một lọ thế này thôi, chỉ cần bôi lên mặt, thì mười ngày liền lành hẳn. Hôm nay đã đắc tội rồi, nếu bản quận chúa nói có điều không phải, mong Trình tiểu thư chớ có để trong lòng.”
*Yêu sâu trách chi thiết: vì thương yêu ai đó nên mới nghiêm khắc chỉ mong người đó được tốt. Đồng nghĩa với Thương cho roi cho vọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.